Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 160: Nửa đêm nửa hôm quăng thức ăn cho chó

Đường Việt Quân đã có tuổi nên lảng tai, điện thoại mở loa ngoài, bởi thế nên nội dung trong cuộc điện thoại đều lọt hết vào tai người nhà họ Đường!

“Ba, ba trăm cân, Tây Phong Liệt! Tổng bộ Tây Dã gửi đến, thế…”

Đường Phùng vô cùng kinh ngạc, Đường Miên Miên ngạc nhiên đến há hốc miệng, giống hệt như đang nằm mơ.

Còn Đường Luân lại trơ ra như phỗng, kinh ngạc đến tê dại da đầu khi nghe tin tức này, mồ hôi lạnh túa ra đầy người ông ta…

Phải biết rằng, Tây Phong Liệt là rượu xuất chinh của Tây Dã, mặc dù rất được binh lính ở các phương yêu thích, nhưng bên ngoài không có nhiều rượu này, bởi vậy được xem là báu vật.

Từ ông cụ nhà họ Phương trấn giữ một phương cho đến quan lớn nhất phẩm, mỗi năm Tây Dã cũng chỉ gửi một, hai chai để bày tỏ tấm lòng mà thôi!

Còn Đường Việt Quân, dù xét về công lao trong quân đội hay là danh tiếng, bất cứ phương diện nào cũng kém xa ông cụ Phương, nhưng lại được Tây Dã gửi cho ba trăm cân rượu!

Phải biết rằng, bây giờ giá cả của Tây Phong Liệt trong chợ đen đã gần một triệu một chai, hơn nữa ba trăm cân rượu Tây Phong Liệt này ít nhất cũng phải một tỷ mấy

Đương nhiên nhà họ Đường không thiếu tiền, điều khiến cho bọn họ kiêng dè và kinh ngạc chính là quyền thế của người gửi rượu, chỉ nói tùy tiện một câu thôi mà đã có thể gửi cho ba trăm cân rượu Tây Phong Liệt, đây, đây là người thế nào vậy!

“Bố, bố, ban nãy, hình như ban nãy Sở Phàm nói, nói là muốn tặng vài chai Tây Phong Liệt gì đó cho bố”, Đường Miên Miên hơi sững sờ, cô ngẩn ngơ thốt ra một câu.

“Trùng hợp thôi, chắc chắn chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi!”

Đường Luân vội vàng nói, gương mặt ông ta toát ra vẻ bất ngờ, vừa điên cuồng lại vừa cố chấp.

Cái tên Sở Phàm đó làm sao có thể có sức mạnh lớn như thế được, cậu ta chỉ nói có một câu thôi, không ngờ lại có thể khiến cho bộ phận chỉ huy ở chiến khu Tây Dã phối hợp vô điều kiện, làm sao có thể như vậy kia chứ!

Đường Luân khó lòng tin tưởng nổi…

“Bố đã hỏi vài chiến hữu cũ rồi, bọn họ nói không có ai nhận được rượu Tây Phong Liệt cả, ba trăm cân rượu này chỉ tặng cho một mình bố thôi”, sắc mặt Đường Việt Quân vừa phức tạp vừa có vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Đường Luân lập tức trở nên lúng túng.

Nếu đã là thế thì còn một khả năng thôi, số rượu này thật sự là do Sở Phàm tặng!

Rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào?

Xuất thân từ Tây Dã, mới hơn hai mươi tuổi đầu mà đã có thể điều động bộ phận chỉ huy ở chiến khu một cách dễ dàng, hở ra là tặng mấy trăm cân Tây Phong Liệt, sợ rằng chỉ có một người mà thôi!

Vị tướng quân nổi tiếng ở Tây Dã, Quân thần của Long Hồn!

Đường Việt Quân và Đường Phùng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và mừng rỡ trong mắt đối phương.

“Là cậu ấy!”

“Ha ha, bố nên nghĩ đến từ sớm mới phải, một người còn trẻ mà có tài năng kiệt xuất như thế, ngoại trừ người ấy ra thì có còn ai”.

“Nhà họ Đường chúng ta gặp được rồng thật rồi”.

Đường Miên Miên mông lung, cô ấy không hiểu vì sao bố và anh hai của mình lại vui mừng như thế: “Bố, hai người đang nói gì vậy, rốt cuộc Sở Phàm là ai?”

“Con gái à, cậu ấy chính là người quan trọng trong số mệnh của con đấy”, Đường Việt Quân cười phóng khoáng, cụ ấy vỗ vai Đường Miên Miên: “Con phải nghe lời cậu ấy khuyên bảo, sống vì chính mình, hạnh phúc tương lai của con đều do con lựa chọn”.

Đường Miên Miên nhìn bố mình với vẻ bất ngờ, Đường Luân sững sờ, ông ta vội vàng bổ sung thêm một câu: “Bố, vậy còn nhà họ Phương…”

“Nhà mẹ Phương con mẹ gì!”

Đường Việt Quân lập tức buột miệng chửi thề, cụ ấy tức giận quát mắng, chỉ cảm thấy nỗi uất ức mà mình ôm ấp trong nhiều năm nay đã tan biến sạch sẽ.

Cụ ấy sung sướng phá ra cười ha hả, ánh mắt trở nên nóng rực: “Chỉ là nhà họ Phương nhỏ nhoi mà thôi, trong mắt cậu ấy, bọn họ chẳng là cái thá gì cả…Chỉ cần một tay thôi cũng có thể dẹp yên!”

Đường Miên Miên chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy ngày hôm nay giống hệt như một giấc mơ, kỳ ảo như thế, không chân thật như thế, lẽ nào tất cả mọi thứ đều là vì Sở Phàm?

Lúc bấy giờ, biệt thự Hải Đường Uyển.

Sở Phàm nhận được một cuộc điện thoại, biết được Tây Dã đã liên lạc với Đường Việt Quân, ba trăm cân rượu Tây Phong Liệt sắp được giao đến ngay, anh chỉ dặn dò đơn giản vài câu rồi cúp máy.

Chắc hẳn bây giờ Đường Việt Quân cũng đã đoán ra được thân phận của mình rồi, nhưng cũng không sao cả, anh vẫn tin tưởng nhân phẩm của cụ ấy.

Sở Phàm điều chỉnh lại tâm trạng, anh mở cửa đi vào nhà.

Vừa bước vào trong đã nhìn thấy Vân Mộc Văn và Đan Đan, một lớn một bé nằm trên ghế sô pha, trông phờ phạc như thể sắp ngất đi vì đói vậy.

“Bố ơi!”

Vừa nhìn thấy Sở Phàm đi vào nhà, đôi mắt to tròn của Đan Đan lập tức sáng bừng, cô bé để chân trần sà vào lòng Sở Phàm, nũng nịu đáng thương: “Bố ơi, bố về rồi, Đan Đan sắp chết đói, bụng của con xẹp lép luôn rồi nè”.

Sở Phàm ôm hôn cô bé rồi nói: “Xin lỗi Đan Đan, hôm nay bố hơi bận nên về trễ một chút, bố sẽ nấu cơm cho con ngay, được không?”

Đúng là anh tốn hơi nhiều thời gian ở nhà họ Đường thật, bây giờ đã sắp tám giờ tối, chắc hẳn con gái cưng của mình đã đói lắm rồi.

“Không cần đâu”.

Đan Đan thì thầm bên tai Sở Phàm: “Bố à, hôm nay mẹ làm tiệc đấy, nhưng mẹ nói phải đợi bố về thì chúng ta mới đụng đũa được, bây giờ bố về rồi, rốt cuộc thì chúng ta có thể ăn tiệc rồi”.

Tiệc? Sở Phàm hơi ngạc nhiên, anh nhìn bóng dáng yêu kiều trong nhà bếp, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Wow, cuối cùng anh rể cũng về rồi”, Vân Mộc Văn lồm cồm bò dậy từ ghế sô pha, cô ấy phiền muộn bĩu môi: “Anh không biết chị em quá đáng đến mức nào đâu, em với Đan Đan đói bụng suốt cả đêm rồi mà chị ấy không chịu cho ăn, cứ phải đợi anh về mới được”.

“Em thì không sao hết, nhưng Đan Đan đang ở tuổi ăn tuổi lớn, lỡ đói thành bệnh thì sao, anh rể à, anh nhất định phải nghiêm khắc phê bình chị em, sau này không được bỏ đói em nữa, còn có cả Đan Đan”.

Đan Đan gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cô bé quơ quào nắm đấm bày tỏ sự chống đối.

“Có phải chuẩn bị cho hai người đâu, hai người nhịn đi, xem như là giảm cân”.

Vào lúc này, Vân Mộc Thanh đeo tạp dề bước ra từ trong nhà bếp, cô giúp Sở Phàm cởi áo khoác rồi nói một cách dịu dàng: “Anh về rồi, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, mau đi rửa tay đi”.

Sở Phàm cảm nhận được bầu không khí ấm cúng của gia đình, cảm giác thỏa mãn hạnh phúc đong đầy trong lòng, anh cười cười, ôm con gái vào bàn cơm.

Bữa tiệc trong nhà họ Đường chỉ là xã giao mà thôi, vốn chẳng bao nhiêu món, anh cũng đang đói bụng đây.

Cô bé cũng sốt ruột từ lâu rồi, ăn ngấu ăn nghiến, trông có vẻ rất đáng yêu.

“Ăn chậm một chút, không có ai giành với con đâu”, Sở Phàm rót nước trái cây cho con gái, anh nhìn bàn thức ăn ngon lành trước mặt mình rồi ngạc nhiên cất tiếng hỏi: “Mộc Thanh, mấy món này đều do em nấu à?”

Vân Mộc Thanh ngại ngùng: “Không phải, đây là thức ăn em đặt dưới tầng một, quá nửa đều là món làm sẵn, em nấu thêm một chút, nhưng mà em đang học, sau này nhất định có thể nấu bữa tiệc thật sự”.



“Sở Phàm, thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, em cũng sẽ không thể ngồi vào ghế tổng giám đốc, cũng sẽ không được người khác xem trọng, có tôn nghiêm như bây giờ”, ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô nói: “Nhưng em cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa, bởi thế, em mới dùng nửa tháng lương để chuẩn bị bàn tiệc này cho anh, hy vọng anh đừng để bụng”.

Trong lòng Sở Phàm cảm thấy ấm áp, anh nói nhẹ nhàng: “Làm sao có thể như thế, anh với em không cần phải xa lạ như vậy đâu”.

“Sau này cứ để cho anh nấu cơm chăm nom nhà cửa, em chỉ cần hưởng thụ cuộc sống thôi”, Sở Phàm mỉm cười, anh rót ly rượu cho Vân Mộc Thanh, gương mặt cô đỏ bừng, cô gật đầu, hạnh phúc thỏa mãn vô cùng.

“Ê, hai người có cần quá đáng như vậy không?”, Vân Mộc Văn nghiêng đầu, cô ấy phiền muộn: “Em còn chưa ăn được mấy muỗng cơm mà anh chị đã bắt đầu quăng thức ăn cho chó, có ai nghĩ đến tâm trạng của chó độc thân không!”

Vân Mộc Văn tủi thân, đột nhiên đùi gà trong tay không còn ngon nữa.

“Dì ơi, thầy cháu nói chó không được ăn sô cô la, bởi thế để cháu ăn bánh kem sô cô la cho dì nhé”, Đan Đan híp mắt lại, cô bé mỉm cười: “Vì sức khỏe của dì, dù Đan Đan có mập cũng không sao cả”.

“Cảm ơn cháu nhé”, Vân Mộc Văn tức giận lườm cô bé.

Sở Phàm và Vân Mộc Thanh liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí vừa ấm áp vừa vui vẻ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK