Chương 266: Vô cớ gây rối
Trong phòng bệnh, đám con cháu chấm nước mắt, nói mấy lời lo lắng sáo rỗng.
Tuy nhiên Vân Thường Thanh chẳng nghe lọt tai được câu nào, tin tức chấn động của Phương Chấn Khang không ngừng vang vọng trong tâm trí cụ ta!
Sở Phàm lại là chủ nhân của bảy chiếc Long giới.
Điều này có nghĩa là gì, quyền thế đến mức nào chứ...
Quan chức cấp cao hàng đầu? Người nắm giữ quyền lực? Hay là dòng dõi cao quý dưới một người trên mười nghìn người?
Cụ ta không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhưng cụ ta biết, Sở Phàm tuyệt đối là người nhà họ Vân không đụng vào nổi, thậm chí chỉ cần anh động một ngón tay thì cả thành phố Giang Lăng sẽ như trời sập!
“Lần này là do mình có mắt như mù, mỡ heo che mắt mới phạm phải sai lầm!”
Tâm trạng Vân Thường Thanh xuống dốc, chốc lát như già đi thêm hai chục tuổi.
Cụ ta dùng bàn tay gầy yếu chỉ vào Vân Gia Mạnh trong đám người, nói: “Gia Mạnh, lát nữa hai đứa cùng ta đến tập đoàn Phàm Vân một chuyến…”
Vân Gia Mạnh sững sờ, ông ấy vốn cho rằng Vân Thường Thanh vẫn cố chấp muốn hỏi tội Vân Mộc Thanh nên vội vàng lên tiếng: “Bố, đã đến nước này rồi, làm khó Mộc Thanh thêm nữa thì cũng chẳng được ích lợi gì, chúng ta vẫn nên nghĩ cách cứu nhà họ Vân”.
“Bố làm vậy là để cứu nhà họ Vân!”, Vân Thường Thanh chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu, bất lực nói: “Hai đứa đi cùng bố, đến tìm Sở Phàm, xin lỗi cậu ta, xin cậu ta giơ cao đánh khẽ, chừa cho chúng ta một con đường sống…”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Sở Phàm? Xin lỗi tên khốn đó?”, Lý Thu Linh kêu lên, mặt mày nhăn nhó: “Bố, bố không đùa đấy chứ, nó là cái thá gì mà chúng ta phải xin lỗi”.
Vân Hinh Nhi cũng cười khẩy chế nhạo: “Đúng đó, tên vô dụng đó là cái thá gì, cùng lắm là biết chút võ, hữu dũng vô mưu mà thôi”.
“Phải đó, hắn làm loạn trong bữa tiệc của nhà họ Vân chúng ta, thông đồng với Vân Mộc Thanh phá rối chúng ta, tội không thể tha!”
“Im miệng hết cho tao!”
Vân Thường Thanh hết sức tức giận, cụ ta hệt như một con sư tử, chỉ vào đám con cháu nhà họ Vân rồi gào lên: “Mấy đứa có biết, tên vô dụng trong miệng mấy đứa, đầu tư mười tỷ thành lập tập đoàn Phàm Vân, là anh Sở một tay che trời nổi danh khắp Giang Bắc dạo gần đây không?”
“Mấy đứa có biết, tên vô dụng này là chủ nhân của bảy chiếc Long giới, là sự tồn tại mà nhà họ Phương ở Giang Bắc sợ như thấy hổ”.
“Mấy đứa có biết chỉ cần một câu nói của đồ vô dụng đó mà cơ nghiệp hai trăm năm của nhà họ Vân chúng ta tan thành mây khói, khiến chức vụ tướng quân Vân Đạo mới được bổ nhiệm liền mất luôn!”
“Cậu ta mà là đồ vô dụng thì bọn mày là cái gì? Một đám ngu ngốc, đần độn, óc heo!”
Vân Thường Thanh lớn tiếng mắng, vì quá kích động mà ho sặc sụa, khuôn mặt già nua đỏ bừng
Còn đám người nhà họ Vân đột nhiên sững sờ, ngây ra như phỗng, ánh mắt khờ dại.
Lời Vân Thường Thanh nói như một cái tát vô hình, hung hăng giáng lên mặt bọn họ, dữ dội, chói tai.
“Má, má ơi!”
Lý Thu Linh kinh ngạc thốt lên, cả người cứng ngắc, da gà da vịt nổi đầy người.
Sở Phàm mà bà ta vẫn luôn coi thường, chế nhạo lại là người có lai lịch khủng khiếp đến thế sao?
Vậy mà mắt mình bị mù bỏ qua một người con rể giỏi giang như vậy!
Vân Thường Thanh quan sát một lượt đám con cháu nhà họ Vân đang thảng thốt, nghiêm túc nói với Lý Thu Linh: “Đi chuẩn bị một chút, đưa bố đến đó”.
“Nhà họ Vân có một tia hy vọng, đều phụ thuộc vào con rể tốt của hai đứa, liệu có giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng ta…..”
Một đám con cháu nhà họ Vân đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Vân Gia Minh và Lý Thu Linh, khiến hai người cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, cảm xúc lẫn lộn.
Lý Thu Linh tiếc đến xanh ruột, hận không thể tự tát mình tám trăm tám mươi cái.
Sớm biết Sở Phàm hùng mạnh đến vậy thì ban đầu có liều cái mạng già cũng phải lấy lòng con rể.
Tiếc là thế gian không có thuốc chữa hối hận!
Tập đoàn Phàm Vân trên phố tài chính.
“Được, cảm ơn ông Dương đã chúc mừng, ngày mai khai trương, ông nhất định phải đến chung vui đó”.
Trong văn phòng chủ tịch thuộc tầng cao nhất, Vân Mộc Thanh mỉm cười cúp máy, lắc cổ tay đau nhức: “Phù, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, lúc trước làm nhân viên, mình luôn ngưỡng mộ các sếp lớn giờ lại phát hiện vị trí này cũng chẳng dễ dàng”.
“Rào trước đón sau, đối nhân xử thế, phiền chết mất”.
Hôm nay đã có hơn trăm người gọi điện chúc mừng cô trở thành người nắm giữ tập đoàn Phàm Vân.
Tất cả đều là người có địa vị cao, nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị, cô chỉ có thể khách sáo cảm ơn từng người một.
Vân Mộc Thanh lười biếng duỗi người, bộ đồ công sở được may đo vừa người, ôm sát lấy cơ thể, vòng eo trắng mịn lộ ra, đường cong mê người, vô cùng quyến rũ khiến Sở Phàm ở một bên được hưởng lợi.
“Mấy chuyện nở mày nở mặt như vậy mà em còn ngại phiền ư?”, Sở Phàm giúp vợ rót một tách cà phê, cười nói: “Xem ra, sếp Vân của chúng ta rất có giá nhỉ”.
“Không thì anh tìm một nhóm trợ lý nữ da trắng dáng xinh để giúp em giải quyết mấy chuyện này, cho em yên tâm nghỉ ngơi, được không?”
“Anh dám!”
Vân Mộc Thanh nhíu mày, lập tức lên cơn ghen, nhéo tai Sở Phàm: “Quy tắc đầu tiên của chủ tịch là trong nội bộ công ty không được có nhân viên nữ”.
Sở Phàm mỉm cười: “Vậy thì sẽ kiếm được ít tiền hơn đấy”.
“Chẳng sao cả, dù gì anh cũng có tiền”, Vân Mộc Thanh nhướn mày, vô cùng vui vẻ.
Sở Phàm cạn lời, người phụ nữ này đúng là phá của!
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng cãi cọ.
“Xin lỗi bà, đây là văn phòng chủ tịch, nếu không hẹn trước bà không thể vào, tôi...”
“Đồ mắt chó không thấy Thái Sơn, tránh ra cho tôi, tôi là mẹ của chủ tịch các người, Vân Mộc Thanh đâu, bảo nó ra gặp tôi!”
Vân Mộc Thanh cau mày, cảm thấy hơi nhức đầu, đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên, Lý Thu Linh và bảo vệ xông vào.
“Con gái?”, hai mắt Lý Thu Linh sáng rực, vội vàng bước tới nắm tay Vân Mộc Thanh đầy tình cảm, sau đó bà ta chống nạnh, chỉ vào mấy nhân viên bảo vệ rồi mắng:
“Hai tên chó má này, mắt mù nên dám cản đường mẹ, con gái, mau đuổi việc họ cho mẹ, để bọn họ cuốn xéo khỏi đây!”
Hai người bảo vệ đầy vẻ hối hận, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, chủ tịch, tôi, tôi không biết bà ấy là mẹ cô, thật xin lỗi...”
Vân Mộc Thanh xua tay, cô nhìn quần áo của hai nhân viên bảo vệ bị Lý Thu Linh kéo rách, cảm thấy có lỗi nói: “Chuyện này không trách hai anh, đi xuống đi. Đến phòng tài chính nhận hai tháng lương, xem như là tiền bồi thường cho quần áo bị hỏng”.
“Cảm ơn chủ tịch”, hai nhân viên bảo vệ vô cùng cảm kích, phấn kích rời đi.
“Hả? Vậy là sao chứ, con gái à, bọn họ cản mẹ, ức hiếp mẹ, con không thay mẹ trút giận lại còn thưởng cho họ sao?”, Lý Thu Linh bất mãn.
“Thế này thì còn gì là quy định, phép tắc nữa?”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, đây là tập đoàn Phàm Vân, là công ty của Sở Phàm, không phải nhà họ Vân, mẹ không có tư cách chỉ tay năm ngón ở đây”, vẻ mặt Vân Mộc Thanh u ám, lạnh lùng nói: “Nếu mẹ còn tiếp tục gây sự vô cớ, con chỉ có thể cho người đưa mẹ ra ngoài thôi”.
“Con…”
Lý Thu Linh trừng mắt, vừa định phát giận, nhưng thấy Sở Phàm kế bên đang khẽ cười khí thế bỗng dưng biến mất, cúi đầu ủ rũ, hết sức thành thật.
Người này là một con rồng đích thực đấy.