Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 450: Dám gây chuyện với Hiệp hội võ thuật?

Chẳng lẽ đám nghèo này thật sự điên rồi à?

Vì chút quân công ngay cả mạng cũng không cần, muốn cá chết lưới rách với mình sao?

Trong lòng Đinh Hình vừa thấy hoảng sợ vừa thấy nhục nhã, anh ta đường đường là cậu chủ nhà giàu, bây giờ bị một đám lính nghèo khống chế trước cửa nhà mình như vậy, sao có thể nuốt cơn tức này xuống được.

Anh ta tức giận quát: “Hù doạ ông đây hả? Ông có gan thì nổ súng bắn tôi đi, bắn đi, có gan thì ông thử…”

Đùng…

“A!”

Còn chưa nói xong, Trần Phong Hoàng đã dời súng xuống, bắn một phát lên đầu gối chân phải của anh ta.

Máu tươi chảy ra theo tiếng la thê thảm của Đinh Hình, khiến anh ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa…

Dương Tuyền lại sợ tới mức tái mặt, cứ thế ngất luôn.

“Ngoan ngoãn chút, hiểu không? Bọn này vừa mới lùi xuống từ trên chiến trường Tây Dã, mạng người trong tay không một nghìn thì cũng là tám trăm, giết cậu cũng như giết một con gà thôi, có hiểu không?”

Trần Phong Hoàng vỗ gò má Đinh Hình, lạnh lùng nói: “Còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì tôi bắn vỡ trứng cậu, khiến cậu biến thành thái giám luôn”.

Đinh Hình lập tức rùng mình một cái, sợ hãi kẹp chặt hai chân lại, liên tục cầu xin tha thứ: “Tôi… Tôi sai rồi, các người hỏi đi, tôi biết cái gì đều sẽ nói hết cho các người…”

Đinh Hình cũng không dám kiêu ngạo nữa, anh ta nhìn ra đám người này đều rất hung hãn, bọn họ thật sự dám lấy mạng mình.

Lúc này, có hai chiến sĩ chuyển một cái ghế đến, Sở Phàm thoải mái ngồi xuống đối diện Đinh Hình, bình tĩnh hỏi: “Danh sách các tướng sĩ lập công trên đơn xét công là anh sửa đúng không?”

Đinh Hình theo bản năng nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Sở Phàm.

So với đám người Trần Phong Hoàng đằng đằng sát khí, Sở Phàm lại rất bình tĩnh ung dung, không mang theo chút sát khí nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực như núi cao, tựa như tất cả chuyện trên đời đều nằm trong tay anh, làm tim người ta đập thình thịch.

“Đúng, đúng vậy”, Đinh Hình cắn răng trả lời, không dám giấu diếm chút nào.

“Lý do? Ai sai anh làm?”, Sở Phàm hỏi tiếp.

“Cái này…”

Đinh Hình chần chừ một lát, sau đó cắn răng, cứng cổ nói: “Không ai sai khiến tôi cả, là tự tôi sửa”.

“Tôi chỉ thấy khó chịu với đám nghèo khó kia thôi, đám người xuất thân thấp hèn như bọn họ nên bị giẫm dưới chân cả đời, cho rằng lên chiến trường giết mấy quân địch đã đủ làm rạng rỡ tổ tông rồi à? Nằm mơ đi, bọn họ đừng hòng!”

Sở Phàm không trả lời, chỉ lạnh lùng vung tay lên.

“Đùng!”

Trần Phong Hoàng lập tức hạ thấp họng súng, bắn xuyên qua đầu gối chân trái của anh ta.

“A!”

Đinh Hình lập tức phịch một tiếng ngã xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết, lăn lộn tứ tung…

Sở Phàm lạnh lùng nhìn anh ta, cất lời: “Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn, không rảnh nói nhảm với anh, tôi cho anh hai sự lựa chọn”.

“Một, nói ra người đứng sau sai khiến anh, tôi tính sổ với các người cùng một lúc”.

“Hai, bây giờ tôi dùng súng bắn chết anh trước, sau đó lại đi bắt hết bọn họ lại”.

“Tự anh nghĩ xem rốt cuộc nên chọn thế nào đi”.

Đinh Hình khiếp sợ trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả dừa…

Tóm hết tất cả những người đầu têu ở phía sau, tính sổ cùng một lúc?

Rốt cuộc tên này ngông cuồng, kiêu ngạo đến mức nào vậy!

Nhìn khắp cả Đông Hoa, có mấy người dám đấu với Hiệp hội võ thuật, dám tính sổ với Cửu Thiên Tế như thế chứ?

“Rốt… Rốt cuộc anh, là ai?”, Đinh Hình hoảng hốt, cảm thấy da đầu tê dại, dường như lần này đã trêu phải kẻ khó chơi rồi.

“Người theo đuổi chính nghĩa và công bằng”.

Sở Phàm bình tĩnh nhìn anh ta một cái, nói: “Anh đã nghĩ xong nên chọn thế nào chưa?”

Đinh Hình lập tức im lặng, anh ta nhìn thoáng qua Sở Phàm với ánh mắt phức tạp, cắn răng nói: “Tôi không quan tâm anh có lai lịch gì, nhưng tôi cảnh cáo anh, thế lực sau lưng tôi anh không đả động được đâu, nhân vật có cấp bậc như bọn họ, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay đã có thể khiến anh tan xương nát thịt rồi, nói không chừng còn liên luỵ đến người nhà của anh nữa đấy”.

“Anh chắc chắn muốn tôi liên lạc với bọn họ sao?”

Lạch cạch!

Đáp lại Đinh Hình là Sở Phàm dứt khoát ném một cái điện thoại tới, lạnh lùng nói: “Gọi”.

“Hả…”

Đinh Hình trực tiếp trợn tròn mắt.

Anh ta hoàn toàn không ngờ đám người Sở Phàm lại ngông cuồng như thế, to gan như thế.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự không sợ chết? Hay là thật sự có thực lực, là một con rồng mạnh qua sông?

“Phù…”

Đinh Hình thầm cổ vũ cho mình, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho chủ nhân Nguỵ Kỳ Luân.

Một phút sau, điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.

Đinh Hình vội vàng nói: “Tiểu Thiên Tế, bên phía tôi xảy ra chuyện rồi…”

Anh ta nhanh chóng nói đơn giản mọi chuyện một lượt.

Ở đầu bên kia điện thoại, Nguỵ Kỳ Luân đang phong lưu vui vẻ trong một câu lạc bộ tư nhân nào đó lập tức nổi giận, chửi ầm lên: “Cái gì? Đinh Hình, anh đúng là một tên vô dụng, chó chết, chút chuyện nhỏ như thế cũng làm không xong, anh có tác dụng gì không vậy, phế vật, ăn hại!”

Đinh Hình bị mắng xối xả cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, nén giận.

“Kêu anh ta đợi đó cho tôi, dám gây chuyện với Hiệp hội võ thuật, động thủ trên đầu thái tuế, đúng là chán sống rồi”.

Nguỵ Kỳ Luân bên kia cúp máy, nổi giận đùng đùng gọi người chuẩn bị ra tay.

Tuy Đinh Hình bị mắng xối xả, nhưng Nguỵ Kỳ Luân nói sẽ đến khiến anh ta tự tin hơn không ít.

Anh ta hít sâu một hơi, cười mỉa mai: “Các người xong rồi, Tiểu Thiên Tế Nguỵ Kỳ Luân của Hiệp hội võ thuật sẽ tự mình dẫn người đến đây, các người chuẩn bị hứng chịu lửa giận của Hiệp hội võ thuật đi”.

Nhưng…

Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, ung dung uống trà.

Trần Phong Hoàng và đám lính cũng cười khẩy, nhìn anh ta như đang nhìn tên ngốc…

Đinh Hình ngơ ngác, anh ta nghi ngờ có phải ánh mắt của mình xảy ra vấn đề không.

“Có… Có phải các người chưa nghe rõ không, tôi nói Tiểu Thiên Tế Nguỵ Kỳ Luân của Hiệp hội võ thuật sẽ đến, tự mình tìm các người tính sổ đấy!”, Đinh Hình hơi tức giận quát.

Nhưng vẫn vô ích…

Đinh Hình nghẹn một cục tức, như đang nhìn một đám ngốc.

“Hừ, đợi lát nữa các người sẽ biết sự đáng sợ của Hiệp hội võ thuật thôi!”



Đinh Hình thầm nghĩ như thế…

Mười lăm phút sau.

“Brừm brừm…”

Bên ngoài biệt thự, nhưng chiếc siêu xe chạy đến, nghiền nát tất cả chạy vào trong biệt thự.

Nguỵ Kỳ Luân dẫn đầu, mang theo hơn một trăm cao thủ tinh nhuệ của Hiệp hội võ thuật, hừng hực khí thế xông vào trong biệt thự, trông rất dũng mãnh.

“Tên khốn nào to gan dám gây chuyện với Hiệp hội võ thuật chúng tôi vậy hả?”

Thịch!

Nhưng khi Nguỵ Kỳ Luân nhìn thấy Sở Phàm trong nhà, lập tức trợn tròn mắt, ngây người, hai chân không khỏi mềm nhũn…

Sao… Sao lại là tên sát tinh này chứ…

“Đến rồi, đến rồi!”

Đinh Hình vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, còn đang kích động khoa chân múa tay như nhìn thấy cứu tinh vậy, anh ta vui vẻ vẫy tay, hung ác chỉ vào Sở Phàm quát to:

“Tên chó, lần này các người chọc vào kẻ khó chơi rồi, Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật tự mình đến đây, còn không mau quỳ xuống đi!”

“Phịch!”

Một tiếng quỳ xuống vang lên.

Đinh Hình cong môi, nhưng giây tiếp theo lại vô cùng khiếp sợ, khó tin như gặp ma vậy…



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK