Chương 276: Phủ Vương gia Sở
Yên Kinh, cố đô của sáu triều đại, trứ danh với lịch sử tám trăm năm.
Là Hoàng thành dưới chân Thiên tử.
Là nơi tranh đoạt của binh tướng, là nơi hào kiệt xuất hiện lớp lớp, cũng là đầm rồng hang hổ sâu không lường được.
Cho dù dòng chảy lịch sử hướng về đâu, triều đại có thay đổi thế nào, Yên Kinh vẫn đứng trên chúng sinh, ngạo nghễ mà sừng sững.
Khi vừa đặt chân đến thành phố này, bạn sẽ đắm chìm trong cảm xúc tang thương theo năm tháng giữa hơi thở đậm đà của lịch sử.
Yên Kinh là một trong số những siêu đô thị quốc tế hóa hiếm hoi giữ lại được phần lớn những kiến trúc cổ xưa. Những cổng thành, phủ Vương gia, đình đài lầu các, tường đỏ ngói xanh xen lẫn giữa những cao ốc chọc trời, siêu xe người đẹp và những tòa nhà hiện đại tạo nên cảm giác hỗn loạn mơ hồ giữa thời gian và không gian.
Nhóm người Sở Phàm lục tục xuống máy bay. Cũng như phần lớn khách du lịch đến đây, gia đình Chu Long phấn khích vô cùng, vừa liên tục chụp ảnh lưu niệm vừa hỏi thăm điểm du lịch và ẩm thực nổi bật trong thành phố.
Đối với đại đa số người, Yên Kinh là vùng đất tràn ngập những thử thách và cơ hội, những điều mới mẻ đáng mơ ước, những khả năng vô tận... Nhưng với Sở Phàm, thành phố này chỉ mang đến đau khổ.
"Yên Kinh, lâu rồi không gặp”, anh dõi mắt nhìn về phương xa, khẽ thì thầm.
Ngay trung tâm thành phố là nơi một tòa kiến trúc màu son bắt mắt đứng với vẻ bệ vệ uy nghiêm, chiếm diện tích hơn mười nghìn mét vuông. Nó như một con rồng đang vươn mình bay lên, đồng thời lại cắm vuốt vào sâu trong Yên Kinh, bảo vệ từng tấc đất, từng người dân trong thành phố này.
Oai phong một cõi như vậy, ai dám không theo?
Trong mấy nghìn năm lịch sử của các triều đại Đông Hoa, gỗ son luôn được xếp vào hàng tôn quý nhất, chỉ có người trong Hoàng tộc mới được phép dùng. Nhưng ngay cả trong những người mang thân phận vương công quý tộc có huyết thống Hoàng thất trực hệ, số người có tư cách dùng gỗ son xây nên tòa kiến trúc khổng lồ như vậy lại chẳng đếm được một bàn tay...
Trên toàn bộ Trái Đất cũng chỉ có nơi này mà thôi!
"Anh đang nhìn gì vậy?", thấy Sở Phàm cứ bần thần đứng một chỗ, Vân Mộc Thanh bế Đan Đan đi đến, tò mò hỏi anh.
Sở Phàm đưa tay chỉ: “Em có biết tòa nhà màu đỏ giữa thành phố kia là gì không?"
"Hỏi thừa, có ai lại không biết phủ Vương gia Sở chứ?", Vân Mộc Thanh đáp ngay tắp lự với đôi mắt lấp lánh đầy tôn sùng: "Đó là phủ đệ của vị thần bảo vệ Đông Hoa, Vương gia Sở!"
"Hai mươi năm trước, vương triều sụp đổ, Đông Hoa rơi vào loạn chiến tranh không dứt, trăm họ lầm than. Vương gia Sở nhận lệnh lúc lâm nguy, tự dẫn theo tám trăm nghìn tướng tài xuất chinh theo bốn đường, chinh phạt mười sáu nước trong một đêm, mang đến cảnh an bình thịnh vượng, ấm no yên vui như ngày nay”.
"Để biểu dương chiến công vô tiền khoáng hậu ấy, tiên hoàng đặc biệt cho xây phủ Vương gia Sở, hơn nữa còn ban tước soái, phong làm 'Nhất Tự Tịnh Kiên Vương', có thể sóng vai cùng Hoàng quyền, chí cao vô thượng!"
"Ông ấy thật sự là vị thần đã một mình nâng đỡ hòa bình của Đông Hoa trên vai suốt hai mươi năm qua...”
Vân Mộc Thanh liến thoắng với vẻ kính trọng tột độ. Cùng lúc ấy, mấy vị khách du lịch ban nãy còn hào hứng chụp ảnh bỗng chốc thu lại nụ cười trên môi, tắt điện thoại, nhìn về phía phủ Vương gia Sở. Trên gương mặt họ đều là vẻ nghiêm túc, tôn kính, cuồng nhiệt, ánh mắt lấp lánh đầy tự hào và kiêu ngạo. Thậm chí có những tín đồ đến từ nơi xa đã cúi người sát đất, ba quỳ chín lạy về phía phủ như vái lạy thần linh.
Trên đời này, vào thời điểm này, người duy nhất có thể khiến hàng tỉ người con Đông Hoa kính trọng và nể phục như vậy chỉ có một mình Vương gia Sở mà thôi.
Sở Phàm gật đầu, đoạn hờ hững nói: “Nơi ấy từng là nhà của anh”.
"Nơi mẹ con anh ở suốt bảy năm”.
Đôi mắt Vân Mộc Thanh mở to, tay đưa lên che miệng với vẻ không thể tin nổi.
Sở Phàm lại là...
Đôi mắt Sở Phàm khẽ lóe lên, nhìn về nơi anh từng sinh sống với vẻ bình thản.
"Không một ai biết anh và mẹ đã từng ở nơi đó, trong một gian phòng chật hẹp không thấy ánh mặt trời, chờ đợi suốt bảy năm liền”.
"Không một ai biết số lần anh nhìn thấy người đàn ông tạm gọi là bố kia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”.
"Không một ai biết trong bảy năm ấy, mẹ con anh đã bị biết bao người thóa mạ và soi mói, đã chịu bao nhiêu cay đắng”.
"Không một ai biết khi ông ta bước lên đài phong Tướng, rạng rỡ đón nàng dâu lá ngọc cành vàng vào nhà, người phụ nữ bầu bạn ông ta suốt mười năm trong im lặng, không có lấy một danh phận kia đã qua đời vì bệnh nặng. Cho đến lúc bà chết, ông ta cũng không hề đến thăm dù chỉ một lần...”
Trước đôi mắt sửng sốt của Vân Mộc Thanh, anh thản nhiên tiếp lời: “Ông ta không phụ lòng người trong thiên hạ, chỉ phụ mẹ con anh”.
Tay Sở Phàm siết chặt quanh chiếc lược gỗ do mẹ anh để lại, hình bóng của người phụ nữ hàm hậu với nụ cười luôn nở trên môi kia như hiện lên trước mắt.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc sống, bà vẫn luôn ung dung và điềm tĩnh như vậy.
Lại sắp đến ngày giỗ của bà rồi.
Những gì người nhà họ Sở nợ bà, anh sẽ đòi lại từng chút một.
Vân Mộc Thanh bước tới nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Cho dù anh là ai, anh muốn làm gì, em sẽ luôn ủng hộ anh”.
"Cả con nữa”, Đan Đan nháy mắt reo lên: “Đan Đan sẽ luôn ủng hộ bố”.
"Ngoan lắm”, mây mù trong lòng Sở Phàm tan đi, hơi ấm dâng lên khi anh nắm trọn lấy bàn tay vợ con.
"Khi nào nhà họ Chu họp xong rồi, anh dẫn em đi thắp nhang cho bác gái nhé”, Vân Mộc Thanh đề nghị.
"Được”, Sở Phàm cười đáp.
Nếu mẹ trên trời có linh, nhìn thấy anh hôm nay cũng sẽ an tâm vui vẻ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Sở Phàm không nhìn "phủ Vương gia Sở" kia nữa mà cùng vợ con rời khỏi sân bay, hội họp lại với gia đình Chu Long.
Chu Long đến nói với anh: “Chú Tư của con vừa gọi, nói rằng có hợp đồng gấp phải giải quyết ngay nên không đến được, đã cho người đến đón rồi, chúng ta đợi ở đây đi”.
"Dạ”, Sở Phàm gật đầu. Anh đã không gặp chú tư Chu Đạt trong suốt mười năm, thật sự mong chờ đến lúc gia đình đoàn tụ cùng cạn ly.
Mười mấy phút sau, một chiếc Maybach màu đen đỗ lại bên đường, bên trong là một thanh niên tóc vàng vừa tựa vào cửa xe hút thuốc vừa nghịch điện thoại một cách nhàm chán.
Sở Phàm liếc biển số xe, thấy đúng là số mà Chu Đạt đã nói cho anh bèn đi đến hỏi: “Anh Vu đấy à? Chúng tôi là người thân của Chu Đạt đến từ Giang Lăng...”
Thanh niên tóc vàng nhấc mắt, liếc nhìn Sở Phàm và vợ chồng Chu Long "ăn mặc quê mùa" một lượt rồi bĩu môi với vẻ khinh thường: “Lên xe đi”.
Hắn ta tên Vu Kình, là em vợ của Chu Đạt, từ bé đã ham ăn biếng làm, quen thói được nuông chiều. Về sau, hắn nhờ chị gái giới thiệu mà trở thành tài xế của Chu Đạt nhưng hằng ngày vẫn ăn không ngồi rồi, chẳng ra thể thống gì.
Tuy vậy, hắn ta vẫn xem mình như người nhà họ Chu, tự cho mình là cao quý, tính tình ngông cuồng ngạo mạn, chỉ được cái giỏi nịnh hót hệt như chị mình.
Hắn ta vốn đã tức tối khi bị Chu Đạt sai đi đón người, nay cách ăn mặc giản dị của Sở Phàm và gia đình Chu Long khiến hắn ta càng sinh lòng khinh thường và bực bội.
Chắc lại là bọn người nhà từ quê lên muốn ăn bám đây mà, phải đi đón chúng đúng là xúi quẩy!