Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255: Kịch hay

“Chị, chị nói xằng nói bậy, chị bịa đặt!”, Vân Mộc Thanh tức giận đến mức sa sầm mặt mày, tranh cãi bằng lý lẽ.

Nhưng những khách khứa kia đâu thèm quan tâm những điều đó, lời tranh cãi yếu ớt của cô như một ánh nến trong cơn mưa, bị thổi tắt một cách dễ dàng.

Người xung quanh vẫn bàn tán xôn xao, không ngừng nói những lời dơ bẩn.

Vân Hinh Nhi rất vừa lòng với tình hình lúc này, nhìn thấy Vân Mộc Thanh bị mọi người chỉ trỏ mắng chửi, trong lòng chị ta vui vẻ như sắp nở hoa vậy…

Hôm qua chị ta đã suy nghĩ suốt cả đêm mới nghĩ ra được một cách như vậy, khiến Vân Mộc Thanh mất hết mặt mũi trước mọi người cho hả giận.

Bây giờ chị ta đã đạt được mục đích, hơn ba mươi nghìn lỗ chân lông trên người đều mang theo cảm giác thoải mái vui vẻ nói không nên lời.

Nhưng vẫn chưa đến, vẫn cách rất xa hiệu quả mà chị ta muốn…

“Sếp Vân, chuyện cô làm mà cô cũng không dám thừa nhận ư? Con người cô thế nào, tính nết ra sao còn cần tôi giới thiệu à?”

Vân Hinh Nhi nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bôi nhọ không chút nể tình: “Cô trời sinh dâm đãng, qua lại với rất nhiều đàn ông, cô vì đơn đặt hàng mà sẵn lòng làm người tình cho Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, những điều này còn cần tôi nói sao? Còn cần phải nguỵ biện nữa à?”

“Ở đây cũng có không ít ông chủ lớn có rất nhiều thành tựu, đêm nay cô định ngủ với mấy người đàn ông đây?”

Sắc mặt Vân Mộc Thanh vô cùng u ám, cuối cũng cũng không nhịn được nữa.

Ào!

Trực tiếp hất một ly rượu vang đỏ lên mặt Vân Hinh Nhi.

Khiến lớp trang điểm của chị ta bị nhoè đi, giọt rượu cũng bắn lên quần áo đắt tiền của chị ta, trông vô cùng nhếch nhác…

Khách khứa xung quanh cũng dần trở nên náo nhiệt, đến gần xem trò vui.

“Bây giờ chị hài lòng rồi chứ?”, Vân Mộc Thanh thở phào một hơi, vô thức nhìn về phía Sở Phàm.

Không thể không nói, cách của tên này đúng là có tác dụng.

Tuy bạo lực không thể giải quyết được vấn đề nhưng lại rất hả giận, bây giờ cô thật sự rất hả giận.

“Cô, cô dám hất nước vào tôi hả? Cái đồ đê tiện này!”, Vân Hinh Nhi bị xối ướt người lập tức thẹn quá hoá giận, chị ta vung tay muốn tát vào mặt Vân Mộc Thanh một bạt tai.

Không chút nể tình!

Bịch…

Sở Phàm chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, trực tiếp đè cổ tay của chị ta lại, bình tĩnh nhìn chị ta: “Nếu không muốn chết thì giữ miệng kín vào, đó không phải cơ quan để cô bài tiết, đừng có đi đâu cũng khiến người ta thấy ghê tởm”.

“Anh…”

Vân Hinh Nhi suýt bị câu này làm tức giận mức phun ra một ngụm máu, chị ta nghiến răng nghiến lợi trừng Sở Phàm, sau đó nhớ tới gì đó mà cười vênh váo.

“Uy hiếp tôi? Anh nghĩ mình là ai, nơi này là nhà tổ của nhà họ Vân, là địa bàn của tôi!”

“Chú út của tôi là tướng quân được quân đội sắc phong, chú ấy muốn giết chết anh cũng giống như đạp chết một con rệp vậy”, Vân Hinh Nhi kiêu ngạo mắng Sở Phàm: “Bây giờ ba trăm tinh nhuệ chú ấy dẫn về còn đang canh gác ở đại viện nhà họ Vân kìa, nếu anh dám động vào tôi thì bọn họ sẽ lập tức xông vào, bắn anh thành cái rổ, chém thành thịt vụn”.

“Đến đây đụng vào tôi đi, anh có gan thì đụng vào tôi một cái thử xem?!”

Khuôn mặt Vân Mộc Thanh ngày càng căng thẳng, sợ Sở Phàm kích động làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó…

Còn Sở Phàm chỉ nắm lấy cánh tay Vân Hinh Nhi, ấn một cái lên huyệt Khúc Trì của chị ta…

Sau đó, anh hờ hững nói một câu: “Cô tè ra quần rồi”.

Vân Hinh Nhi sửng sốt không kịp phản ửng, sau đó tức giận mắng anh: “Tên khốn, anh mới tè ra quần, đồ nói chuyện bẩn thỉu…”

Còn chưa nói xong, Vân Hinh Nhi đột nhiên biến sắc, chị ta cảm nhận được rõ ràng ở chỗ bàng quang có cảm giác mắc tè ập tới, cuồn cuộn dâng trào, hoàn toàn không thể khống chế được…

“Xè xè…”

Giọt nước kéo dài thành hàng chảy xuống đất từ đôi chân trắng nõn của chị ta với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, âm thanh lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Vân Hinh Nhi sợ đến mức biến sắc, vội vàng khép chặt hai chân, la lên một tiếng thê thảm.

Mấy khách khứa xung quanh cũng bàn tán xôn xao, cô cả nhà họ Vân tè ra quần trước mặt mọi người, đây đúng là chuyện trăm nghe không bằng mắt thấy, sao bọn họ có thể bỏ lỡ được.

Huống hồ hôm nay Vân Hinh Nhi còn mặc đồ màu nhạt xẻ tà, vì vậy dưới tình huống ướt sũng, ngay cả đồ lót trên người chị ta cũng bị người khác nhìn thấy rõ ràng.

“Tôi nhìn thấy rồi, là màu hồng nhạt, khà khà”.

“Còn là quần lót ren dây trong suốt nè, chậc chậc…”

“Đây là kiểu giống ngôi sao phim kia của Đảo Quốc kia đây mà, thật phóng khoáng quá.”

“Ồ, không ngờ cô Vân còn có sở thích này nữa đấy, hôm nào chúng ta cùng nhau ‘trao đổi’ đi, ha ha?”

Vân Hinh Nhi bị người ta chỉ trỏ, mấy người đàn ông đó còn cười xấu xa, khiến chị ta cực kỳ xấu hổ, mất hết mặt mũi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Rốt cuộc… Rốt cuộc anh đã làm gì tôi hả tên khốn…”, Vân Hinh Nhi tức giận mắng Sở Phàm, tuy chị ta cũng không có chứng cứ, nhưng chị ta hiểu rõ chắc chắn tên khốn này đã ra tay với mình.

Sở Phàm nhíu mày, cười tươi nói: “Là tự cô nói chuyện bẩn thỉu nên bị báo ứng, cô không tự suy xét lý do của bản thân mà còn đổ lỗi cho tôi á?”

“Nhưng tôi cho cô một lời khuyên, bây giờ đi tìm nhà vệ sinh ngồi xổm xuống chắc còn kịp đấy”.

“Anh…”, Vân Hinh Nhi vô cùng tức giận, nổi trận lôi đình chỉ vào Sở Phàm, có hàng vạn hàng nghìn lời mắng chửi còn chưa nói ra thì bụng chị ta đã vang lên âm thanh “ùng ục ùng ục”.

Vân Hinh Nhi lập tức biến sắc, vừa kẹp hai chân vừa chạy nhanh về phía nhà vệ sinh, động tác vô cùng buồn cười…

Mà chị ta còn chưa chạy được mấy bước, đột nhiên có tiếng ào ào vang lên, âm thanh rất lớn, gần như vang vọng khắp xung quanh.

Sắc mặt Vân Hinh Nhi càng khó coi hơn, chỉ hận không thể đập đầu vào miếng đậu hũ chết ngay tại chỗ, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài…

Mấy khách khứa xung quanh cũng đề tỏ vẻ ghét bỏ che mũi, đồ ăn thức uống trên bàn cũng hết ngon.

Mấy cậu chủ đem lòng yêu mến, định tỏ tình với Vân Hinh Nhi đều sa sầm mặt như ăn phải phân, có người thậm chí còn nôn ra…

Người phụ nữ này đúng là quá ghê tởm!

Ở nơi đông người còn ra cái thể thống gì nữa..

“Sao... Sao anh làm được vậy?”, Vân Mộc Thanh chớp đôi mắt đẹp, nhìn Sở Phàm với vẻ khó tin.

Trên bữa tiệc hôm trước khiến Phương Mẫn và Hoa Linh phát bệnh ngầm, bây giờ lại khiến Vân Hinh Nhi mất khống chế trước mặt đám đông, thủ đoạn của Sở Phàm luôn khiến cô rất ngạc nhiên.

“Cái gì?”, Sở Phàm chớp mắt ra vẻ vô tội: “Chắc là cô ta ăn gì đó chọt bụng, câu bẩn thỉu nào cô ta cũng nói được, chắc đồ bẩn thỉu gì cũng có thể ăn vào bụng, đây đều là nhân quả báo ứng thôi”.

“Xấu xa”.

Vân Mộc Thanh không khỏi bật cười, hơn dỗi liếc anh một cái.

Một bản nhạc đệm cứ thế trôi qua, Vân Hinh Nhi ở trong phòng vệ sinh chừng nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng chị ta chạy qua chạy lại không dưới năm mươi lần, đến cuối cùng, cả người chị ta trở nên yếu ớt, môi trắng bệch, mắt nổ đom đóm, thắt lưng cũng không thể thẳng dậy nổi.



Chị ta chỉ hận không thể lột da bẻ xương tên khốn Sở Phàm này, nhưng bây giờ chị ta hoàn toàn không xong rồi, lấy đâu ra sức để trả thù nữa.

Nhưng dù thế, chị ta vẫn kêu người sắp xếp cho Sở Phàm và Vân Mộc Thanh ngồi vào trong góc khuất cho những người có địa vị thấp kém nhất cùng với mấy tôi tớ của nhà họ Vân, để cho bọn họ thấy ghê tởm một chút.

Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lại không để tâm, chẳng những không oán trách còn vừa nói vừa cười với mấy tôi tớ của nhà họ Vân, với bọn họ, người với người đều bình đẳng, tuyệt đối sẽ không khinh thường hay nịnh nọt tâng bốc vì thân phận và quyền thế…

“Cụ Vân đến!”

Mà đúng lúc này, sau tiếng la cao vút, một ông lão mặt mũi hồng hào được mấy con cháu dìu đỡ, hiên ngang đi vào nơi tổ chức tiệc.

Mọi người đều sáng mắt lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Sở Phàm cũng nheo mắt lại, hứng thú gõ bàn…

Kịch hay, đến rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK