Chương 371: Bạn học cũ
Tiếng cãi vã trong cửa hàng càng lúc càng lớn, khiến Đan Đan hơi sợ hãi, trốn sau lưng Vân Mộc Thanh.
Sở Phàm nhíu mày, đi đến chỗ cãi vã.
Đó là một cặp vợ chồng trẻ, một người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo đồng hồ Vacheron Constantin, cách ăn mặc như một người thành đạt.
Người phụ nữ cũng ăn mặc quyến rũ, đeo một chiếc túi Hermes, bộ dạng rất kiêu ngạo, tức giận chỉ tay mắng chửi nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
“Cô có ý gì hả? Hôm qua nói là sẽ bán cho tôi chiếc váy “Báu Vật Của Tiệm”, vậy mà mới có một ngày thôi mà đã bán nó cho người khác rồi ư?”
Người đàn ông cũng giễu cợt: “Đúng là nực cười, chiếc váy cưới này giá hơn hai triệu tệ, ba năm rồi các người vẫn chưa bán được, sao chúng tôi vừa để ý đến nó các người liền bán được ngay vậy?”
“Tôi nghĩ là các người muốn nhân cơ hội tăng giá, tôi nói cho các người biết, tôi không phải là người dễ bắt nạt đâu”.
Nhân viên bán hàng chỉ cúi đầu xin lỗi, đôi mắt đỏ hoe, uất ức nói:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm qua tôi tưởng hai người chỉ nói vậy thôi, cũng không trả tiền cọc cho nên hôm nay có khách mua nên tôi bán rồi”.
Có không ít khách hàng như vậy, dù sao giá hơn hai triệu tệ không phải là ai cũng mua nổi. Gặp một số khách hàng muốn thể hiện thì họ sẽ giả vờ nói không mang đủ tiền, ngày mai sẽ quay lại, đây là một lời từ chối khéo léo.
Nhân viên bán hàng tưởng rằng cặp đôi này cũng như vậy, nhưng không ngờ, ngày hôm sau họ lại đến thật, gây ra chuyện oái oăm thế này.
“Cái gì? Nói chơi? Ý của cô là coi thường chúng tôi, nói chúng tôi không mua nổi sao? Cô nghĩ bà đây giống người không có khả năng mua đồ nhà các người ư?”
Người phụ nữ trẻ nghe thấy điều này liền nhảy dựng lên, cô ta ném chiếc túi Hermes của mình xuống, to tiếng chửi bới.
“Thật xin lỗi hai vị…”, chủ cửa hàng cũng bước tới, vội vàng thu xếp: “Chiếc váy đó đúng thật là đã bán rồi, bây giờ tôi sẽ chọn cho hai vị một chiếc váy khác, chắc chắn sẽ không thua kém gì cái đó, về giá thì sẽ giảm ba mươi phần trăm, hai vị thấy thế nào?”
“Không được, tôi muốn chiếc váy Báu Vật Của Tiệm, thứ rác rưởi trong tiệm các người không xứng với khí chất của tôi”, người phụ nữ khinh thường cười nhạt.
Người đàn ông cũng cao ngạo nói: “Đúng vậy, tôi phải trị cái bệnh coi thường người khác của đám chó các người”.
Trong chốc lát, tiếng cãi vã thu hút rất nhiều người đứng xem, việc kinh doanh không thể tiếp tục được nữa.
Vân Mộc Thanh có một trái tim lương thiện, cộng thêm tâm trạng hôm nay của cô rất tốt, vì vậy cô nói với Sở Phàm: “Thế này đi, dù sao chúng ta cũng chụp ảnh cưới xong rồi, nếu như bọn họ thích chiếc váy cưới này thì để nó cho họ cũng được”.
Sở Phàm cười gật đầu: “Nghe theo lời em”.
Trong lòng anh, chiếc váy cưới trị giá hai triệu này quả thực chẳng là gì cả, chiếc váy cưới “Trái Tim Của Biển” mà anh đặt may ở tập đoàn VL mới là độc nhất vô nhị, trăm năm qua chưa có tác phẩm nào sánh bằng.
Nghe thấy quyết định của Vân Mộc Thanh, ông chủ vô cùng cảm kích, sau đó giải thích và xin lỗi đôi vợ chồng trẻ kia, bọn họ mới coi như là nguôi giận.
“Hừ, vậy còn được, biết mình không xứng với chiếc váy cưới này thì ngoan ngoãn giao ra đây đi”, người phụ nữ trẻ đắc ý giễu cợt: “Để tôi xem là ai dám cướp đi thứ đồ yêu thích của tôi”.
Bọn họ cười lớn bước tới, nhìn lướt qua hình dáng và khuôn mặt của Vân Mộc Thanh, người đàn ông trẻ nhất thời sững sờ, há hốc miệng vì kinh ngạc.
Hắn cũng coi là một tay chơi săn hoa thơm cỏ đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Vân Mộc Thanh.
Đặc biệt là bộ vương miện phượng hoàng và vòng cổ ngọc phỉ thúy trên người cô càng khiến cô giống như phi tần của hoàng thượng bước ra từ trong tranh, uyển chuyển, sang trọng, xinh đẹp và lộng lẫy.
Mặc dù Lâm Thúy cũng là một người đẹp hiếm có, nhưng so sánh với Vân Mộc Thanh thì quả thực là trên trời và dưới đất.
Người đàn ông trẻ liếc nhìn Sở Phàm với ánh mắt ghen tị, cảm thấy vô cùng khó chịu, Sở Phàm dựa vào cái gì mà có thể có được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ?
Còn người phụ nữ kia nhíu mày, đánh giá Vân Mộc Thanh từ trên xuống dưới: “Vân Mộc Thanh?”
Vân Mộc Thanh cũng sững sờ vài giây, lục lại trí nhớ: “Cậu là... Lâm Thúy?”
Đây là bạn học cấp ba của cô, từ khi ra trường rất ít liên lạc, không ngờ lại gặp ở đây.
“Không ngờ là cậu thật. Từ lúc tốt nghiệp cấp ba, chúng ta đã năm sáu năm liền không liên lạc nhỉ, gần đây cậu thế nào?”, Lâm Thúy híp mắt, mỉm cười nói:
“À, nghe nói tập đoàn Vân thị các cậu đóng cửa rồi, số tiền cuối cùng của ông nội cậu cũng bị bác cả và chị họ lấy rồi chạy mất, khiến ông cậu tức đến chết, nhà họ Vân tốt đẹp mà lại xảy ra chuyện như vậy, thật là đáng tiếc”.
Lâm Thúy ngoài cười nhưng trong lòng mang theo vẻ hả hê nói: “Lúc trước cậu là người giàu có và xinh đẹp nhất trong lớp chúng ta, không ít chàng trai có tình cảm với cậu mà nhỉ”.
“Tôi còn nghe nói, năm năm trước cậu chưa chưa kết hôn mà đã mang thai, sau đó sinh ra một đứa con gái rồi bị đuổi ra khỏi nhà, có phải thật không vậy? Người đàn ông đó đã quay lại chưa?”
Lâm Thúy nói ra những lời này như vết dao đâm vào tim Vân Mộc Thanh, không thể nào nhìn ra được sự nhiệt tình của người bạn cũ chưa gặp từ lâu.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh cũng lộ ra vài phần thất vọng, niềm vui khi gặp lại bạn cũ bỗng chốc vụt tắt khi bị hiện thực dội cho một gáo nước lạnh.
Cái gọi là ‘bạn học cũ’ chẳng qua chỉ là một màn ganh đua so sánh và chế giễu, ghen người có, cười người không, sự phức tạp của bản chất con vốn là như vậy.
“Tôi vẫn ổn, đây là chồng tôi, Sở Phàm, con gái tôi, Đan Đan”, Vân Mộc Thanh giới thiệu Sở Phàm và Đan Đan đứng bên cạnh.
Đan Đan bĩu môi, không có chút tình cảm với bà cô này, căn bản là không thèm để ý.
Sở Phàm gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, bạn học này e là cũng không phải người tốt đẹp gì.
“Xem ra là thật nhỉ, con gái đã lớn vậy rồi, ngưỡng mộ cậu quá. Cuộc sống bình dị như vậy thật tốt, không như tôi, cả ngày bận rộn với công việc và sự nghiệp, năm nay mới chuẩn bị đính hôn”.
Lâm Thúy thấy cách ăn mặc của Sở Phàm thì càng vui vẻ hơn, bộ dạng này chắc chắn không bằng người đàn ông của cô ta.
Cô ta khoác tay người đàn ông bên cạnh, tỏ vẻ trìu mến: “Giới thiệu với cậu, đây là chồng chưa cưới của tôi, tên là Tiền Khải, phó tổng giám đốc công ty đấu giá lớn nhất Yên Kinh, lương mỗi năm hai mươi triệu tệ, cũng không đáng nhắc đến lắm”.
“À, tối mai, buổi đấu giá ở khu resort cũng sẽ do công ty của chồng tôi tổ chức, tôi có thể tặng cậu hai tấm thiệp mời để cậu đến mở rộng tầm mắt nhé”.
Cô ta vuốt mái tóc dài, tự kiêu nói: “Mặc dù cậu cũng không mua nổi mấy món đồ ở đó, nhưng đến mở mang tầm mắt, gặp gỡ tầng lớp thượng lưu một chút cũng tốt”.
Tiền Khải cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, đưa ra hai tấm thiệp mời: “Đến cửa hãy nhắc đến tên tôi, nói là bạn của sếp Tiền”.
Sở Phàm bình tĩnh nhận thư mời, mỉm cười gật đầu.
Chút tài sản nhỏ của Tiền Khải, không cần anh tự ra tay, ngay cả phú bà như Vân Mộc Thanh cũng có thể dễ dàng mua lại công ty đấu giá của họ.