Chương 270: Chị ơi, đây là bạn trai của chị à?
“Đường Miên Miên…”
Sở Phàm thầm nghĩ, trong đầu anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng quyến rũ vào hôm anh cứu cô ra khỏi tay Hoàng Phí Hạo.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ khóc như mưa, vô cùng đáng thương đó vừa ngượng vừa lo lắng nói cô ấy sợ hãi, muốn mình ở lại với cô ấy…
Anh biết rõ tâm tư của người đẹp nhưng hết cách, trái tim anh đã thuộc về người khác rồi, sao có thể phụ lòng hai người phụ nữ cùng lúc được chứ.
Sở Phàm chỉ giả vờ ngốc không hiểu gì, nhân cơ hội chuồn mất.
Nhớ lại từ đêm đó, anh không còn liên hệ với Đường Miên Miên nữa.
Thứ nhất, anh sợ Đường Miên Miên sẽ đau lòng, hai là anh cũng không biết nên đối mặt với tình cảm vừa ấm áp vừa phức tạp này thế nào.
“Reng reng…”
Để điện thoại vang lên nửa phút, Sở Phàm mới bắt máy, cố gắng thả lỏng giọng điệu hết mức: “Người đẹp Đường, có chuyện gì sao?”
“Sở Phàm, anh bị đụng xe à, sao mãi mới bắt máy vậy?”, đầu bên kia Đường Miên Miên tức giận, không thoải mái nói: “Không có chuyện gì thì tôi không thể gọi cho anh à? Không có chuyện gì tôi không thể tìm anh sao? Tôi tìm anh là phải có chuyện mới được à? Tôi là người phụ nữ ham mê vật chất vậy sao?”
Sở Phàm bỗng chốc cảm thấy đau đầu, phụ nữ là loài động vật vô cùng đáng sợ không nói lý được.
“Không, người đẹp Đường có gì căn dặn, lúc nào tôi cũng có thể…”
“Còn tạm được, hừ”, Đường Miên Miên xem như cũng hài lòng, hừ một tiếng.
“Quả thật tôi có chuyện cần anh giúp. Ngày mai tôi sẽ đến cô nhi viện khám bệnh miễn phí, một mình tôi làm không xuể, anh có thể đến giúp tôi không?”
“À, nếu anh không muốn thì thôi vậy, dù sao chỉ với một cuộc điện thoại của tôi cũng có người giành giật đến làm…”
Đường Miên Miên nghĩ một đằng nói một nẻo, mặc dù rất mong đợi nhưng cô vẫn làm ra vẻ không sao.
“Được thôi, tôi đi”.
Sở Phàm mỉm cười, thầm nghĩ dù sao dạo này anh cũng rảnh rỗi, giúp một chút cũng được.
“Xem như anh biết điều, vậy tám giờ sáng mai không gặp không về”, Đường Miên Miên vui vẻ nở nụ cười rồi cúp điện thoại.
Sau đó trên Zalo còn trả lời lại anh bằng biểu cảm cười đáng yêu.
“Cô nhóc này”, Sở Phàm bất lực khẽ cười, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Tám giờ sáng hôm sau, Sở Phàm đến một trung tâm thương mại đã hẹn trước với Đường Miên Miên.
Hôm nay Đường Miên Miên mặc một cái áo khoác màu xanh nhạt, mái tóc đen được buộc đuôi ngựa đơn giản, mang đôi giày thể thao, mang lại cho người khác cảm giác là cô gái hàng xóm trẻ trung, năng động.
Chỉ là đôi chân thon thả đó, dù được che chắn bởi chiếc quần jean nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét quyến rũ lòng người, bước đi đôi chân thon dài cứ lắc lư, vô cùng bắt mắt.
“Mau lên, sắp trễ rồi, anh có thể nhanh hơn một chút được không?”, Đường Miên Miên cầm một cốc trà sữa nóng, lớn lối bày ra tư thế lãnh đạo giám sát chỉ huy Sở Phàm chuyển hết quần áo, đồ chơi, đồ ăn vặt và hoa quả vào trong xe.
Sở Phàm tức giận nói: “Đây là khám bệnh miễn phí mà cô nói đấy à? Cô đang xem tôi như người vận chuyển sao?”
Đường Miên Miên nở nụ cười ranh mãnh: “Người có năng lực thì làm nhiều mà, đi thăm mấy đứa trẻ không thể đi tay không đến. Anh cũng không nhẫn tâm để người đẹp như tôi chuyển đồ chứ, đúng không?”
“Nào, thưởng cho anh một cái hôn”.
Cô đặt các ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, sau đó vẫy tay tặng cho anh một nụ hôn gió.
Điều này khiến mấy anh chàng trong cửa hàng trợn mắt nhìn chằm chằm, ai cũng hưng phấn dường như cảm thấy chưa đủ sức nên tất cả đều tự động giúp Đường Miên Miên chuyển đồ.
Đường Miên Miên bật cười nhưng đạp chân ga chỉ để lại một bóng lưng phóng khoáng.
Nửa tiếng sau, hai người đến một cô nhi viện tên là ‘Ngôi nhà hạnh phúc’, nơi này toàn nhận những đứa trẻ bị khiếm khuyết về cơ thể, bị người ta bỏ rơi. Chúng chỉ dựa vào một ít nguồn quyên góp của xã hội để duy trì cuộc sống, được các giáo viên chuyên gia dạy cho các kĩ năng sống để sau này khi ra đời sẽ có cách kiếm sống.
Hai năm trước, Đường Miên Miên phát hiện ra nơi này, sau đó thường xuyên đến đây thăm bọn trẻ, giúp chúng khám chữa bệnh, luyện tập phục hồi chức năng và giúp đỡ về mặt vật chất cũng như tài chính.
Do cơ thể bị khiếm khuyết nên tính cách bọn trẻ ở đây đều rất hướng nội và tự ti. Dù gặp người lạ có tấm lòng lương thiện quyên góp cho cũng rất nhát gan nhưng chỉ có lúc gặp được Đường Miên Miên, họ sẽ nở nụ cười vừa ngây ngô vừa rạng rỡ, tính cách rất vui vẻ.
Chị bác sĩ tốt bụng này chưa từng nhìn chúng với ánh mắt xấu, thật lòng thật dạ đối xử với chúng.
“Chị Miên Miên, chị đến rồi, em rất nhớ chị”.
“Chị Miên Miên, chị đi đâu vậy? Bọn em còn tưởng chị quên bọn em luôn rồi”.
“Chị Miên Miên, lần này chị mang quà gì đến cho bọn em vậy, có sôcôla không?”
Đường Miên Miên vừa xuống xe, một đám nhóc thi nhau ùa đến vây lấy cô, vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Chỉ biết đồ ăn thôi, con mèo ham ăn”, Đường Miên Miên chọc vào mũi một cậu bé, sau đó nghiêm túc nói: “Mấy hôm nay các em có nghe lời không? Có học chăm chỉ, luyện tập phục hồi nghiêm túc không đấy?”
“Có ạ, bọn em rất chăm chỉ, rất cố gắng đấy ạ”.
Bọn trẻ gật đầu như gà mổ thóc, đồng thanh nói.
Nhìn Đường Miên Miên và mấy đứa nhỏ vây lại thành vòng, Sở Phàm cảm thấy ấm áp. Anh không ngờ người phụ nữ lạnh lùng Đường Miên Miên này cũng có một phương diện dịu dàng và tốt bụng như vậy.
Quả thật rất xứng với tên gọi thiên thần áo trắng.
“Xem ra cô rất được người ở đây yêu mến”, Sở Phàm cười nói.
“Tất nhiên rồi, tôi là “chị cả” của bọn nó đấy, ai dám không nghe lời?”, Đường Miên Miên kiêu ngạo nói, sau đó cô kéo Sở Phàm đến giới thiệu với bọn nhóc:
“Đây là anh Sở Phàm, cũng là bác sĩ có y thuật cao như chị vậy. Sau này anh ấy cũng sẽ cùng đến thăm mọi người, cùng chơi đùa với mọi người”.
Sở Phàm cười chào hỏi, sau đó phát quà, quần áo mới, hoa quả, đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn cho bọn trẻ.
Giúp bọn trẻ kiểm tra sức khỏe và lập kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng.
Sau một hồi, mấy đứa trẻ cũng đã quen thuộc với anh trai Sở Phàm nên hiếu kỳ nói:
“Anh Sở Phàm, anh là bạn trai của chị Miên Miên à?”
“Anh Sở Phàm, lúc nào hai anh chị kết hôn vậy? Có thể mời bọn em ăn kẹo mừng không?”
“A, em phát hiện bụng chị Miên Miên lớn hơn một chút, chắc chắn là có em bé rồi”.
Sở Phàm bật cười, mấy đứa trẻ cũng bật cười theo.
Đường Miên Miên ngượng chín mặt, tức giận nhéo tai bạn nhỏ nói bậy là cô có thai. Cậu bé nghịch ngợm cười toe toét, vội xin tha thứ gây ra một trận cười.
Bận rộn một hồi, chẳng mấy chốc một người phụ nữ trung niên đeo kính, mặc đồ bình thường đi đến. Bà ấy bưng một đĩa trái cây và hai tách trà: “Tiểu Phàm, Miên Miên, hai đứa mệt rồi nhỉ, ngồi xuống ăn trái cây nghỉ ngơi chút đi”.
Bà ấy là Trương Tuệ - viện trưởng của Ngôi nhà hạnh phúc. Bà ấy phụ trách cuộc sống của hơn năm mươi đứa trẻ, vô cùng vất vả nên trông có vẻ già hơn so với tuổi, năm nay chưa đến bốn tuổi nhưng tóc mai bà ấy đã bạc, sắc mặt tiều tụy.
“Cảm ơn dì Trương, bọn cháu không mệt ạ”, Đường Miên Miên cười nói.