Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295: Khách quý đến

“Hừ, tên này gặp may thôi, vênh váo gì chứ?”

Lúc này, Vu Tình nhìn thấy mọi thứ trước mắt, cười khẩy bực bội đố kỵ, bà ta thêm mắm dặm muối, nói với mọi người xung quanh:

“Mọi người đừng hiểu lầm, thằng con nuôi Sở Phàm kia của Chu Long chẳng qua chỉ là gặp vận may, quen biết sếp Lý – Lý Hải Đăng mà thôi. Từ trước đến nay sếp Lý luôn trọng tình trọng nghĩa, chắc hẳn không nhẫn nhịn được khi thấy cả nhà bọn họ khổ cực van xin, chỉ đành bất đắc dĩ đóng vai, trả lại một ân tình mà thôi”.

“Chắc mọi người sẽ không cho rằng, cả nhà chú ba có năng lực đó, có thể mời được Lý Hải Đăng đích thân đứng ra làm chỗ dựa đâu đúng không? Ha ha ha…”

Câu nói đầy ẩn ý của Vu Tình khiến không ít người lộ ra biểu cảm ‘bừng tỉnh’.

Ngay cả sự ngạc nhiên vui mừng trong mắt cụ Chu cũng dần trở nên lạnh nhạt và thất vọng.

Sau đó, càng trở nên xem thường khinh bỉ, cái thứ thuận nước đẩy thuyền này có một lần là đủ rồi, không thể hiện được năng lực và mối quan hệ thật sự của ông ấy.

Trong mắt bọn họ, cả nhà Chu Long vẫn là một trò cười như trước nay.

Mọi người lần lượt hiểu ra, lại đồng loạt coi thường, vẻn vẹn chỉ là trả lại ân tình, đến mức Lý Hải Đăng tặng núi vàng trị giá bốn trăm triệu ư? Tiêu hao vốn tâm huyết lớn như vậy sao?

Có lẽ, bọn họ nghĩ ra rồi, chỉ là không muốn cũng không dám thừa nhận sự ưu tú của người khác mà thôi!

“Hừ, chú ba vẫn cái tính xấu đấy, sống chết cũng phải giữ lấy thể diện, chú có thể dựa vào ân tình để mời Lý Hải Đăng, tiếp sau đây còn có thể mời được ai nữa?”

Bác cả Chu Dũng vừa mới mất mặt lại rất khó chịu, mặt ông ta đầy khinh thường, tự tin nói: “Nếu cả nhà bọn họ có thể mời được người thứ hai thì Chu Dũng tôi sẽ ăn cái bàn này!”

Vừa dứt lời…

“Ông Mã Minh Nguyên - hội trưởng hội thương mại Tứ Hải, phó tổng giám đốc tập đoàn Phàm Vân, đưa đến đơn hàng hợp tác trị giá một tỷ!”

Mã Minh Nguyên cười tươi, dáng người khôi ngô bước vào: “Cụ Chu, vãn bối đến chúc thọ cụ”.

“Soạt!”

Hiện trường xôn xao lần nữa, tựa như trong chảo dầu nóng bỏng, đổ vào một bát nước lạnh.

Ngay cả cụ Chu trên cao, cũng kích động run ray, vỡ cả ly trà, cụ ta kích động nói: “Mời, mau mời ngồi”.

Một tỷ? Đây là lợi nhuận cả một năm của nhà họ Chu bọn họ, sao không kích động chứ!

“Trời ơi, một tỷ, ghê vậy sao?”

“Chứ sao, cậu cũng không nhìn xem đây là ai, Mã Tam Gia - ông trùm dẫn đầu khu vực Giang Lăng, còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phàm Vân, cậu biết tập đoàn Phàm Vân đó chứ? Chính là tập đoàn khổng lồ ở Giang Bắc trị giá thị trường năm mươi tỷ đấy!”

“Lại là ai có năng lực lớn như vậy, mời được Mã Tam Gia!”

“Chắc chắn là bác hai Chu Việt rồi, người ta là lãnh đạo từng làm ở khu Giang Bắc, không chừng còn là ‘ô dù’ năm đó của Mã Minh Nguyên đấy, suỵt, giữ bí mật, đều giữ bí mật hết”.

Bác hai Chu Việt nâng tách trà cười mỉm, mang dáng vẻ lãnh đạo bất động như núi, mặt đầy hớn hở.

Người đó nói cũng không sai, quả thật ông ta từng làm lãnh đạo mấy năm ở Giang Lăng, cũng chiếu cố Mã Minh Nguyên rất nhiều, không ngờ, tên này phất lên, phát đạt rồi cũng không quên ‘ân nhân’ là mình.

“Tiểu Dân, tiếp Hội trưởng Mã giúp bố”.

Chu Việt bình tĩnh ngồi xuống, giống như lão Thái sư, tràn trề khí thế.

“Dạ”.

Mặt Chu Dân cũng đầy ngạo nghễ đắc ý, hắn chỉnh lại quân phục của mình, dáng vẻ cao ngạo xa cách, đi đến bên cạnh Mã Minh Nguyên: “Hội trưởng Mã, bố tôi mời ông qua…”

Chưa dứt lời, Mã Minh Nguyên nhíu mày, đẩy hắn ta sang một bên, mắng chửi: “Thằng ranh tránh sang một bên, đừng õng ẹo cản đường!”

Ngay sau đó, ông ta hí hửng chạy đến bên cạnh Chu Long, mặt đầy cung kính nịnh hót: “Ông Chu, tôi đến rồi”.

Chu Long gật đầu, hờ hững nói: “Ngồi đi”.

Mã Minh Nguyên cứ như nhận được đặc ân lớn, tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, còn bắt tay với Lý Hải Đăng, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đây…

Bác hai Chu Việt lập tức ‘phù’ một tiếng, phun ra một ngụm trà, sắc mặt đầy u ám.

Mọi người nhà họ Chu, tất cả khách khứa ở đây cũng đều trợn mắt há mồm cứ như gặp ma vậy.

Mã, Mã Minh Nguyên này cũng là do Chu Long mời tới sao?

“Trùng, trùng hợp, đây chắc chắn là gặp may!”, gương mặt thanh tú của Vu Tình vô cùng khó chịu, con ngươi của bà ta chuyển động, già mồm át lẽ phải: “Như mọi người đã biết, Mã Minh Nguyên cũng là người Giang Lăng, là đồng hương của Chu Long. Nói không chừng cũng là đến vì nể tình thôi…”

Lần này không ai tin bà ta nữa, mọi người đều nhìn bà ta với ánh mắt ngớ ngẩn, khiến Vu Tình vô cùng lúng túng.

Một lần là trùng hợp, lần thứ hai cũng là trùng hợp sao?

Nhiều trùng hợp như thế, mua vé số lục hợp thì tốt biết mấy, tham gia cuộc họp gia tộc gì chứ!

Lần này, mọi người đều không hẹn mà đồng loạt chuyển dời ánh mắt nhìn ra cổng lớn, lẳng lặng chờ đợi, mong ngóng.

Có còn nhân vật nào có bối cảnh lớn hơn, thực lực mạnh hơn ra sân nữa không.

Một phút, năm phút, mười phút!

“Nhà họ Đường ở Giang Lăng, Tướng quân Đường Việt Quân, nhà họ Phương ở Giang Bắc, ông Phương – Phương Chấn Khang đến…”

Lần này, cả hiện trường bùng nổ!

Đám người Chu Dũng, Chu Việt đồng loạt trợn mắt há mồm, hít sâu.

Ở trên vị trí cao nhất, cụ Chu càng thêm luống cuống tay chân, nắm lấy gậy đầu rồng của mình, vô cùng kích động đích thân xuống nghênh đón.

Hai người này tuyệt đối là nhân vật lớn rồi!

“Nhà họ Đường ở Giang Lăng là nhà họ Đường giàu có nhất Giang Lăng kia sao? Ông cụ Đường Việt Quân của bọn họ chính là tướng quân kiên cường giàu lòng hi sinh, bố tôi cũng là lính dưới quyền của ông ấy”.

“Còn có nhà họ Phương, ôi trời, đó chính là chúa đất Giang Bắc, Phương Chấn Khang là một trong sáu hội trưởng của hiệp hội võ thuật, người có Long giới hộ quốc, là người từng lập được chiến công bảo vệ đất nước, ông cụ đến Yên Kinh cũng sẽ được tiếp đãi theo quy mô của lãnh đạo cao cấp!”

“Đây, đây chắc chắn là đến vì ông cụ Chu, cũng chỉ có ông cụ mới có được thể diện và mối quan hệ này!”

“Đúng rồi, cậu không thấy ông cụ vui mừng đích thân nghênh đón kìa, đây chắc chắn là bạn già nhiều năm gặp lại”.

Chẳng mấy chốc, Đường Việt Quân và Phương Chấn Khang mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn mộc mạc, cùng cười ha ha bước vào.

Bọn họ cũng là người duy nhất không mang theo quà mừng thọ, nhưng chỉ dựa vào thân phận của họ, chính là món quà mừng thọ lớn nhất, vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Cụ Chu nghênh đón với vẻ mặt thấp thỏm, không biết làm sao mới tốt, làm sao để tiếp đón hai vị ‘khách quý’ này.

Dẫu sao giữa bọn họ, cũng không có qua lại gì.

Hai người này, tại sao lại đến chúc thọ mình chứ?

“Ha ha, cụ Chu, mừng thọ cũng không gọi hai lão già bọn tôi, không công bằng đâu đấy”, Đường Việt Quân cười ha ha, chạy lại ôm cụ Chu.

“Cụ Chu này, có phải sợ chúng tôi nhớ nhung mấy vò rượu ngon kia của cụ không?”, Phương Chấn Khang cũng bật cười trêu chọc.

“Không, không có, mời, mau mời”, cụ Chu kích động hơn, rồi lại vô cùng vui vẻ.



Cụ ta vội vàng nhường vị trí chính trong phòng.

Trên thực tế, cụ ta và Đường Việt Quốc, Phương Chấn Khang cũng chỉ quen biết sơ qua, cho dù là lúc nhà họ Chu của cụ ta huy hoàng nhất, hùng mạnh nhất, cụ ta cũng không có tư cách ngồi ngang hàng với hai lão tướng quân này.

Nhưng hai cụ này vừa trêu chọc như vậy, dường như tỏ ra mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết biết bao, đủ nể mặt cụ Chu, cũng khiến cho đám khách khứa bên dưới đầy kính nể và ngưỡng mộ.

“Cụ Chu, không cần phiền phức như vậy, hai ông già chúng tôi đi đứng không tiện, không quen trèo lên vị trí cao nhất của ông”, Đường Việt Quân cười ha ha nói, sau đó, cụ ấy đi đến bên cạnh Chu Long, đặt mông ngồi xuống:

“Ở đây cũng rất tốt”.

“Cậu Chu, lần đầu gặp mặt, chào cậu”, Phương Chấn Khang đầy khách sao, chủ động bắt tay với Chu Long.

Khoảnh khắc này, mọi người đều mơ hồ, tiếng hít sâu liên tục vang lên.



Bước chân của cụ Chu càng lúc càng không vững, suýt chút đặt mông ngã xuống.

Ngay cả hai ông cụ này cũng là do Chu Long mời đến sao?

“Cụ Đường, cụ Phương, mời ngồi, mời ngồi”.

Chu Long sững sờ mấy giây, vội vàng bắt hai tay, cung kính mời bọn họ vào chỗ ngồi.

Đây đều là lão tướng quân trải qua trăm trận chiến, ông ấy phải tôn kính mới được…

“Không cần nghiêm túc quá”, Đường Việt Quân bắt tay Chu Long, bật cười nói: “Là Sở Phàm gọi chúng tôi đến, lát nữa cậu ta còn có bất ngờ muốn tặng cho mọi người…”

Đột nhiên chóp mũi Chu Long hơi cay, có một loại xúc động dâng lên, nước mắt quanh tròng.

Lưu Minh Hà cười vui như nở hoa: đứa con trai này của mình đúng là mang đến cho bọn họ một bất ngờ lớn!

Bây giờ trong lòng bà ấy vô cùng mong chờ, cảnh tượng Sở Phàm đến đây sẽ như thế nào.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK