Chương 167: Đồ chó, quỳ xuống
Trương Hoằng lăn lộn ngoài đời mười mấy năm, cũng được coi là một kẻ rắn rỏi đi lên từ việc đánh đấm chém giết, gã đã từng gặp không ít kẻ lòng dạ độc ác, nhưng một người luôn giữ vẻ ung dung bình tĩnh mà lại ra tay mạnh mẽ và tàn nhẫn như Sở Phàm thì gã vẫn chưa thấy bao giờ.
Trong mắt anh, mạng người giống như loài giun dế, dù có cả trăm nghìn người chết thì cũng không khiến cho anh dao động dù chỉ một chút.
Xương có cứng đến mức nào thì cũng không thể chịu nổi sự giày vò như vậy, ban đầu Trương Hoằng còn có thể mắng chửi phản kháng nhưng lúc sau gã chỉ có thể rên rỉ và thở thoi thóp.
“Tôi cho anh cơ hội cuối, ai sai anh đến đây đối phó với tôi?”
Sở Phàm thấy thời cơ cũng đến rồi, anh rút con dao nhuốm đầy máu ra, ước lượng với bộ phận nào đó phía dưới hông gã: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, còn xuống tay lần nữa thì không đơn giản chỉ là một bàn tay thôi đâu”.
Trương Hoằng lập tức kẹp chặt hai chân lại, đột nhiên cảm thấy trong đũng quần thật lạnh lẽo, sau lưng mồ hôi lạnh cứ toát ra như tắm.
“Tôi, tôi nói, xin cậu đừng động vào tôi”.
Gã vẫn còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp chưa được hưởng thụ, không muốn trở thành thái giám, Trương Hoằng vội vã gào lên, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Hạ Hà ở một góc rồi nói: “Là hắn, là tên khốn kiếp này, hắn đưa tôi năm trăm nghìn tệ, bảo tôi phế bỏ một chân của cậu”.
“Hắn nói cậu cướp mất người phụ nữ mà hắn thích, hắn muốn cậu phải trả giá, đại ca, tôi chỉ làm việc vì tiền thôi, cậu bỏ qua cho tôi đi”.
Lúc này, sắc mặt Hạ Hà đã tái mét, hai chân mềm nhũn cả ra.
Ngay lập tức, mấy người bạn học đều đồng loạt quay sang nhìn Hạ Hà một cách kinh ngạc, tất cả đều không thể ngờ Hạ Hà lại âm thầm cấu kết với người xấu và làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy.
Vân Mộc Văn càng tức giận hơn, hậm hực mắng mỏ: “Tên khốn nạn, Hạ Hà, anh đúng là đồ khốn, sao anh lại ác độc như vậy”.
“Tôi, tôi không có, anh ta, anh ta hãm hại tôi”.
Khuôn mặt Hạ Hà ướt đẫm mồ hôi lạnh, vẫn cố chấp phản bác, anh ta kinh hồn bạt vía liếc nhìn Sở Phàm ở trước mặt, cổ họng khô khốc: “Sở Phàm, chuyện này, chuyện này là hiểu nhầm thôi, anh nghe tôi giải thích”.
“Không cần nữa”.
Sở Phàm thản nhiên nói, ngay sau đó cầm lấy một cái ghế ném thẳng về phía Hạ Hà, “rầm” một tiếng, chiếc ghế vỡ tan tành, Hạ Hà ngã xuống đất, đau đớn kêu gào không dứt.
“Muốn ra tay với tôi thì phải chuẩn bị cho tốt để chịu đựng cơn phẫn nộ của tôi”.
Dáng vẻ đầy sát khí của Sở Phàm khiến đám người Lục Mai Đình sợ đến ngu người, nghĩ tới những lời lẽ thiếu tôn trọng ban nãy nói với Sở Phàm, tất cả đều run lẩy bẩy, sợ rằng cơn giận của Sở Phàm liên lụy sang cả bọn họ.
Lợi dụng sơ hở này, Trương Hoằng cắn răng chạy ra khỏi phòng, tay phải của gã vẫn đang chảy máu, chỉ vào Sở Phàm với vẻ mặt dữ tợn hét lên: “Tên khốn nạn, mày dám động vào tao, mày chết chắc rồi, tao sẽ bắt mày phải trả giá thật thê thảm!”
“Phòng 317 tầng ba, có người làm loạn, cho người lên đây, tất cả lên đây cho ông!”
Gã cầm lấy điện thoại cố định, cười gằn nói: “Thằng ranh con, đây là địa bàn của cậu chủ Đường, mày dám gây sự ở đây thì mày chờ chết đi là vừa”.
“Rầm rầm rầm”.
Lời vừa dứt, phía hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, có hơn hai mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen đi đến, cuối cùng Đường Kha cũng mang vẻ mặt hoảng hốt chạy tới.
Sau khi Đường Kha nhìn thấy rõ dấu vết ẩu đả trong phòng, cộng thêm gương mặt của Sở Phàm mà cậu ta vẫn còn nhớ như in thì lập tức cảm thấy ớn lạnh, sợ tới mức giật mình.
Anh ta. Mẹ kiếp, đúng là anh ta thật!
Mọi người trong phòng cũng loạn hết cả lên:
“Xong rồi, Đường Kha đến rồi, đây là cậu chủ của nhà họ Đường – gia tộc giàu nhất Giang Lăng đấy”.
“Cái tên Sở Phàm này gây sự đánh người trên địa bàn của cậu ta thì làm mất mặt cậu chủ Đường rồi, đúng là tên đần độn”.
“Ngang ngược ngu dốt, dù biết đánh đấm thì cũng có tác dụng gì chứ, cánh tay vặn nổi bắp đùi được sao?”
“Lần này Sở Phàm chết chắc rồi, hy vọng là sẽ không liên lụy tới chúng ta, bị cái tên ngu đần này hại chết rồi”.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Văn cũng hoảng loạn căng thẳng, bàn tay bé nhỏ lạnh buốt nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Sở Phàm, vô cùng lo âu và sợ hãi.
“Cậu chủ Đường, cậu chủ Đường cậu cứu tôi với, cậu nhìn xem các anh em đều bị hắn đánh thành ra bộ dạng gì rồi, tên khốn này rõ ràng không coi cậu ra gì, không coi nhà họ Đường ra gì”.
Trương Hoằng nhìn thấy Đường Kha đến thì như gặp được vị cứu tinh, gã vui sướng điên cuồng chạy tới trước mặt Đường Kha, đổ thêm dầu vào lửa.
Gã vẫn không quên cáo mượn oai hùm chỉ vào Sở Phàm, hung hăng hống hách nói: “Cút ra đây nhanh lên, còn không mau khấu đầu nhận tội với cậu chủ Đường!”
Sở Phàm chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Đường Kha một cái: “Cậu chủ Đường, uy phong lớn gớm nhỉ”.
“Đền tội cái con khỉ”.
Lúc này, Đường Kha đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cậu ta vung tay tát vào cái vẻ mặt dương dương tự đắc của Trương Hoằng một cái thật mạnh, không chút khách khí dùng một chân đạp gã bay ra xa.
Giây tiếp theo, Đường Kha chạy tới trước mặt Sở Phàm, vô cùng cung kính sợ hãi, khom lưng thật sâu:
“Đại ca Sở, đám đàn em không hiểu chuyện, hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi ở đây nhận tội với anh”.
Vừa dứt lời, Đường Kha giơ tay lên, vả thẳng vào mặt mình hai cái, tiếng bốp bốp cứ thế vang lên.
Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này thì con ngươi như sắp lồi ra ngoài, ngay cả âm thanh hít thở cũng hổn hển phập phồng, vô cùng kinh ngạc và chấn động.
Hạ Hà vốn định xem trò cười cũng đã hoàn toàn hóa đá, anh ta hung hăng cấu mạnh vào người, thầm nhủ với bản thân rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Đường - Đường Kha được mệnh danh là “cậu chủ tàn độc số một”ở Giang Lăng, vậy mà lại phải nhận tội xin lỗi với Sở Phàm, thậm chí còn phải tự tát vào mặt mình?
Rõ ràng tên Sở Phàm này chỉ là một kẻ nghèo hèn thôi mà, thân phận của hai người cách xa nhau cả trăm nghìn dặm, anh ta dựa vào đâu cơ chứ?
Chuyện này là sao, rõ ràng khó mà tưởng tượng nổi!
Mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm, lòng bàn tay Đường Kha đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Hôm đó sau khi Sở Phàm chữa khỏi bệnh cho Đường Việt Quân và rời khỏi nhà họ Đường, đến tối Đường Việt Quân đã đánh đòn và dạy dỗ cậu ta một trận.
Hơn nữa còn nghiêm khắc dặn đi dặn lại rằng Sở Phàm là khách quý của nhà họ Đường, thân phận và địa vị thậm chí còn cao hơn Đường Việt Quân, là sự tồn tại mà người nhà họ Đường tuyệt đối không được động vào, nếu như dám không chịu thức tỉnh mà động tới Sở Phàm thì chưa cần tới người khác, mà Đường Việt Quân sẽ tự mình xử lý, dùng súng bắn chết cậu ta luôn.
Nhìn vào ánh mắt bừng bừng sát khí của ông cụ Đường, tuyệt đối không phải đang đùa, lúc đó Đường Kha đã sợ tới mức đái ra quần, khóc lóc thảm thương cầu xin tha thứ, thề rằng tuyệt đối không dám động đến Sở Phàm lần nữa.
Vậy mà hôm nay, Sở Phàm lại bị đàn em của cậu ta đánh ngay trên địa bàn của mình? Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài thì nỗi oan này cậu ta phải gánh là cái chắc, ông cụ chắc chắn sẽ cho rằng cậu ta lợi dụng cơ hội trả đũa Sở Phàm, cậu ta không phải chết chắc rồi sao?
Vậy nên, dù thế nào thì Đường Kha cũng buộc phải có được sự tha thứ của Sở Phàm, dù là mất đi thể diện, mất đi tôn nghiêm thì cũng không bằng mất mạng.
Ngược lại Sở Phàm hơi bất ngờ, Đường Kha hành xử cung kính và sợ sệt như vậy với mình, xem ra ông cụ Đường đã đoán ra được thân phận của anh, hẳn là đã dạy bảo cậu ta không ít.
Anh cười nhạt, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nếu Đường Kha đã hiểu chuyện và biết điều như vậy thì anh cũng không muốn so đo thêm nữa.
“Đứng dậy đi, nếu chuyện này không có liên quan gì đến cậu thì cứ bỏ qua vậy đi”.
Sở Phàm chỉ về phía mấy người Trương Hoằng đang đứng ở bên cạnh rồi nói: “Người của cậu, cậu xem mà xử lý”.
“Cảm ơn đại ca Sở, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý”, Đường Kha thở phào nhẹ nhõm, cúi gập người cảm ơn Sở Phàm.
Ngay sau đó, sắc mặt cậu ta lập tức trở nên u ám, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Trương Hoằng, gằn giọng nói: “Đồ chó, quỳ xuống!”