Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Tôi nhớ kỹ cô rồi

Lần này Tưởng Bình Quang rất có thể diện, chẳng những để mọi người được nghỉ ngơi ở biệt thự, còn kêu biệt thự phái ba chiếc xe buýt lớn ra để đón người.

Sở Phàm và mấy phụ huynh bôn ba suốt cả chặng đường, đi xe hơn hai tiếng mới đến được biệt thự.

Đa số mọi người mệt nhọc cả ngày, chỉ hận không thể lập tức ngâm suối nước nóng thoải mái, vui vẻ ngủ một ngày một đêm.

Mà khi còn cách biệt thự nghỉ dưỡng mấy trăm mét đã có thể nhìn thấy biệt thự treo mấy biểu ngữ bắt mắt “Hoan nghênh sếp Tưởng dẫn đoàn đến làm khách”, “Hoan nghênh các phụ huynh và bạn nhỏ đến nghỉ ngơi”.

Trong biệt thự còn giăng đèn kết hoa, các nhân viên xếp thành hàng hoan nghênh, tình cảnh vô cùng sôi nổi.

Trong nháy mắt, cảm giác buồn ngủ của mấy phụ huynh vơi đi một nửa, ai cũng kích động bàn tán.

“Mọi người nhìn kìa, người ta đều đang xếp hàng hoan nghênh chúng ta đó, anh Tưởng, ‘sếp Tưởng’ này là nói anh đúng không?”

“Chúng ta có bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ thế này đâu, thật đúng là nở mày nở mặt”.

“Cái này đều nhờ có anh Tưởng cho chúng tôi thơm lây”.

Tưởng Bình Quang vờ như không thèm để tâm, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, gã ta phất tay: “Ha hả, tôi và Thẩm Thiên quen nhau từ nhỏ, anh ấy luôn thích làm màu như thế đấy, mọi người thứ lỗi nhé”.

“Đợi lát nữa trên tiệc rượu, tôi sẽ giới thiệu để mọi người làm quen với sếp Thẩm”.

Làm quen với Thẩm Thiên? Đó chính là người tài được anh Sở của tập đoàn Phàm Vân nâng đỡ, tiền đồ vô lượng đó, làm quen được, tuỳ tiện cho bọn họ chút lợi ích cũng đủ để bọn họ phát tài rồi!

Mấy phụ huynh lập tức sáng mắt lên, tiếng nịnh bợ liên tục vang lên, khiến Tưởng Bình Quang cười tươi roi rói, đã sắp bay lên trời luôn rồi.

“Ha, lần này Tưởng Bình Quang thật sự xem như ‘nở mày nở mặt” rồi, Dương Cang nhìn Tưởng Bình Quang vênh váo đắc ý được mọi người vây quanh, khinh thường bĩu môi.

Sở Phàm cũng chỉ cười nhạt, không bày tỏ ý kiến.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều dưới sự nghênh đón của nhân viên.

Một nữ giám đốc ba mươi mấy tuổi, dáng người cao gầy đi tới nói: “Sếp Tưởng, hoan nghênh anh, sếp Thẩm có dặn dò muốn tôi săn sóc tốt cho anh và bạn bè, tiệc rượu và phòng đã sắp xếp xong rồi, mời các vị khách quý đi theo tôi”.

Mọi người tấm tắc khen ngợi, đúng là doanh nghiệp lớn, xem thái độ phục vụ kìa.

Tưởng Bình Quang cười ha ha: “Sếp Thẩm đâu?”

“Giữa chừng sếp Thẩm có việc quan trọng phải xử lý, hôm nay không về được, nhưng vợ của sếp Thẩm ở biệt thự, bà chủ sẽ chiêu đãi mọi người thay sếp Thẩm”, nữ giám đốc nói.

“Là vậy sao?”

Tưởng Bình Quang hơi mất hứng, gã ta vốn muốn gọi Thẩm Thiên đến lộ mặt ra oai trước mấy phụ huynh, tiện thể vả mặt Sở Phàm luôn.

Nhưng cũng may vợ của sếp Thẩm sẽ ra mặt, cũng tạm được.

“Nào các vị phụ huynh, chúng ta đến quầy lễ tân đăng ký thông tin cá nhân, nhận thẻ phòng trước. Sau đó mọi người có thể hoạt động tự do một chút, chúng tôi chuẩn bị tiệc rượu đón gió cho mọi người, sau đó buổi tối còn có lửa trại và chương trình biểu diễn…”

Nữ giám đốc bố trí đâu vào đấy, sau khi Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đưa hành lý cho nhân viên cũng tuỳ ý đi dạo trong biệt thự.

Không thể không nói, Thẩm Thiên này cũng là một người tài, trang trí biệt thự cũng rất đẹp, tựa núi dựa nước, phong cảnh độc đáo, vừa kề sát thiên nhiên vừa không mất đi đẳng cấp và xa hoa.

Điểm đặc trưng của biệt thự là suối nước nóng, nhưng khách sạn, nhà hàng, dưỡng sinh gì cũng có, còn có các cơ sở giải trí như phòng xông hơi, karaoke, đài ngắm cảnh,… Thậm chí còn có một sân gofl.

Nghỉ dưỡng, nghỉ ngơi ở nơi này chắc chắn vô cùng thoải mái.

Vân Mộc Thanh và Đan Đan nhanh chóng thích nơi này. Sở Phàm cũng bắt đầu khá hài lòng với sản nghiệp của tập đoàn Phàm Vân.

Lúc này, cả nhà Dương Cang và Trình Mỹ Thi đi tới, sắc mặt hơi khó coi nói: “Sở Phàm, cho tôi xem thẻ phòng của các cậu đi, các cậu ở phòng nào?”

Sở Phàm đưa thẻ phòng ra, bên trên viết khu C số 70.

“Tên khốn, quả nhiên là đùa giỡn chúng ta”, Dương Cang tức giận mắng một câu ném thẻ phòng của mình ra, khu C số 71.

Vân Mộc Thanh hơi khó hiểu: “Anh Dương, phòng bị sao thế, chúng ta còn ở cạnh nhau nữa, không phải rất tốt sao?”

“Rất tốt? Mộc Thanh, em đúng là quá ngây thơ”, Trình Mỹ Thi phẫn nộ, thở hổn hển nói: “Chúng ta bị người ta đùa giỡn rồi”.

Thì ra phòng ở trong biệt thự chia làm ba khu vực ABC.

Phòng của khu A đẳng cấp cao nhất, là phòng Tổng thống, cực kỳ xa hoa.

Phòng của khu B thì cấp bậc thấp hơn, nhưng cũng là tiêu chuẩn của khách sạn cấp sao, phòng của đa số các khách du lịch ở.

Còn khu C là khách sạn công nhân viên, hơn nữa còn là phòng nghỉ tạm thời, số càng về sau trang trí càng sơ sài, số phòng của hai nhà đã tới hơn 70 rồi, có thể đoán được cái phòng kia trông ra sao!

Trình Mỹ Thi nổi trận lôi đình nói: “Cả nhà Tưởng Bình Quang ở phòng Tổng thống của khu A, còn các phụ huynh khác đều là phòng khu B, chỉ có hai nhà chúng ta là phòng nghỉ tạm thời sơ sài nhất của công nhân viên? Anh ta có ý gì, rõ ràng là muốn chọc tức chúng ta mà”.

“Chúng ta đi tìm anh ta”.

Sở Phàm cũng sa sầm mặt, không phải anh tức giận vì đãi ngộ của mình tệ hơn, anh đã nhập ngũ Tây Dã mười năm, dù là lều trại dựng dưới đất cũng không sao cả.

Khiến anh tức giận là Tưởng Bình Quang đối xử khác biệt, chọc tức người khác, giẫm đạp lên danh dự của người khác.

Kẻ tiểu nhân như thế chỉ xứng giở mấy thủ đoạn thế này thôi.

Dương Cang nhanh chóng tìm thấy Tưởng Bình Quang, anh ấy nổi giận hỏi: “Tưởng Bình Quang, anh có ý gì?”

“Cả nhà anh ở phòng Tổng thống, cho chúng tôi ở phòng công nhân viên bình thường nhất, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng cách này khiến người ta chán ghét thế?”

Trên mặt Tưởng Bình Quang thoáng hiện lên vẻ đắc ý, gã ta nhíu mày, tức giận nói: “Dương Cang, anh điên à, các người được chia cho phòng nào là chuyện của biệt thự, liên quan gì đến tôi, anh tìm tôi làm gì?”

“Dóc láo, bớt có giả vờ đi, không phải vì tôi và Sở Phàm khiến anh mất mặt, trong lòng khó chịu nên muốn trả đũa à? Dám làm không dám nhận, anh có còn là đàn ông không thế?”, Dương Cang khinh thường tức giận mắng, khiến sắc mặt Tưởng Bình Quang vô cùng u ám.

“Anh Dương, thật ngại quá, chuyện này thật sự không liên quan gì đến sếp Tương hết”, lúc này, nữ giám đốc đứng lên, bình tĩnh giải thích: “Là thế này, vì đang là mùa du lịch, phòng của hai khu AB của chúng tôi đều kín rồi, thiếu mất hai căn phòng, cho nên chỉ có thể sắp xếp hai vị đến khu C”.

“Tôi vô cùng áy náy vì đã khiến hai vị khó chịu”.

Trình Mỹ Thi tức giận nói: “Cô nói huơu nói vượn, khi nãy tôi nhìn thấy khu B còn rất nhiều phòng trống, kín phòng ở đâu ra? Các người là đang thông đồng muốn kiếm chuyện với chúng tôi thì có”.

Nữ giám đốc nhíu mày, cô ta khoanh tay, nói chuyện bằng giọng điệu kiêu căng: “Thưa cô, việc sắp xếp phòng là việc của nội bộ khách sạn, nếu cô không hài lòng, như vậy cô có thể rời đi bất cứ lức nào”.

“Đương nhiên nếu cô cảm thấy tôi làm thế có chỗ nào không đúng thì cứ đi khiếu nại tôi”.

Tưởng Bình Quang cười hả hê: “Cô nhìn đi, người ta đã nói rất rõ ràng rồi, cô không thích ở có thể đi mà, có ai ép cô đâu”.

“Anh, vô liêm sỉ”, Trình Mỹ Thi nghiến răng nghiến lợi, Vân Mộc Thanh cũng vô cùng tức giận.

Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, ở một nơi hoang vu thế này còn muốn bọn họ rời đi? Bọn họ đi đâu đây.

Mấy phụ huynh ở xung quanh mang vẻ mặt khác nhau, chưa rõ chân tướng đã bắt đầu châm chọc:

“Sao thế, làm ầm ĩ vì một cái phòng, khu C không ở được à? Nhân viên người ta cũng ở được mà các người không ở được, chẳng lẽ các người trời sinh đẳng cấp hơn, cao quý hơn người ta sao?”

“Đúng vậy, cho rằng mình là quý tộc, thiên kim nhà giàu gì à, nực cười”.

“Không có bản lĩnh còn thích làm ra vẻ, chậm trễ thời gian của mọi người…”

Dương Cang vô cùng phẫn nộ, nếu không phải Trình Mỹ Thi vẫn luôn ngăn cản thì anh ấy đã tiến lên đánh người rồi.



Rõ ràng là Tưởng Bình Quang kiếm chuyện với bọn họ, sao lại trở thành bọn họ sai rồi?

“Không phải chỉ là một cái phòng thôi ư, ngủ ở đâu cũng là ngủ mà, anh Dương, chúng ta đi xem phòng trước đi”, Sở Phàm hờ hững nói, vỗ vai Dương Cang.

Anh không quên nhìn nữ giám đốc kia một cái, hờ hững nói: “Cô tên là Chu Dung đúng không, tôi nhớ kỹ cô rồi, hy vọng cô có thể nhớ rõ những gì mình đã nói hôm nay”.

Chu Dung bị anh nhìn đến mức hơi hoảng hốt và bất an, nhưng sau đó, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, khinh thường kiêu ngạo lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một chữ mình đã nói hôm nay”.

“Rất tốt”, Sở Phàm gật đầu, dẫn Vân Mộc Thanh và Đan Đan rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng Sở Phàm dần rời xa, Chu Dung lại còn thở phào một hơi, nhưng vừa thoát khỏi sức nặng nghìn cân vậy, lạ thật, dù đối mặt với ông chủ của ông chủ, Mã Minh Nguyên được xưng là ông trùm của thế giới ngầm kia, cô ta cũng chưa từng thấy áp lực như thế.

“Anh Tưởng, anh có chắc người kia không có lai lịch gì không?”

“Đương nhiên, tôi đã điều tra rồi, một tên lính xuất ngũ thôi, không có bản lĩnh gì hết”, Tưởng Bình Quang khinh thường bĩu môi, cười đắc ý: “Chu Dung, hôm nay xử lý chuyện này tốt đấy, tôi sẽ khen cô trước mặt sếp Thẩm nhiều hơn”.

Lúc này Chu Dung mới yên lòng, cô ta cười nhiệt tình: “Nên làm thôi, anh Tưởng có cần gì cứ việc dặn dò nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK