Chương 74: Anh độc thân là đáng đời
Vân Mộc Thanh bĩu môi: “Thôi đi, anh không ức hiếp hai cô gái yếu ớt chúng tôi là tốt lắm rồi, còn báo đáp cái gì”.
“Nhưng em gái tôi là một người có đam mê tập võ, đai đen Taekwondo đấy, sau này anh còn dám ức hiếp tôi thì cứ đợi đó”, Vân Mộc Thanh vung nắm đấm kiêu ngạo nói.
Sở Phàm sờ mũi, với thực lực của bản thân, nếu thật sự ra tay, cho dù một trăm cái đai đen cũng không làm gì được anh.
Lúc này, Đan Đan đang ngủ say trên giường mở đôi mắt to mơ màng ra, mềm mại nói: “Bố mẹ, sao hai người còn chưa ngủ thế, sắp đánh thức Đan Đan rồi này”.
Vân Mộc Thanh liếc Sở Phàm một cái, sau đó mới dịu dàng dỗ Đan Đan: “Đan Đan ngoan, mau ngủ đi con”.
Cô nhìn gió bấc thét gào ngoài cửa sổ, buổi tối bắt đầu có mưa, có hơi do dự, hay là để Sở Phàm ngủ sofa? Như vậy thì không được tốt lắm, lỡ bị cảm thì phải làm sao…
Đúng lúc này, Sở Phàm lại nhanh trí nằm lên giường.
“Anh… Anh làm gì đó?”, Vân Mộc Thanh trừng mắt.
“Ngủ chứ còn làm gì nữa”, Sở Phàm ngang nhiên đáp lại một tiếng, anh chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Vân Mộc Thanh:
“Bên ngoài trời đang mưa, nhiệt độ ngoài phòng khách dưới không độ C, chẳng lẽ em còn kêu tôi ngủ sofa?”
“Vân Mộc Thanh, em sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?”
“Chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi”, Vân Mộc Thanh cười đắc ý, xắn tay áo để lộ nửa cánh tay trắng nõn: “Bản cô nương luôn tàn nhẫn như vậy đấy!”
Còn chưa nói hết câu, cô đã nâng chân lên đá thẳng Sở Phàm xuống giường, vừa kéo vừa đẩy đuổi anh ra khỏi phòng.
Hừ hừ, lần trước là bản cô nương bị sốt hôn mê mới cho anh dê xồm, bây giờ còn muốn nữa à? Không có cửa đâu!
Sở Phàm bực bội đi ra khỏi phòng, thở dài bất đắc dĩ.
“Phụ nữ đúng là động vật dễ thay đổi”.
Khi nãy mới nhận quà của mình, bây giờ lại trở mặt không nói lý lẽ.
Được, ngủ sofa thì ngủ.
Sở Phàm sắp xếp lại sofa, Tây Dã hoàn cảnh khắc nghiệt, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm chừng hai mươi mấy độ anh còn có thể sống mười mấy năm, chút lạnh lẽo này chỉ như kiến cắn mà thôi.
Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra một khe hở, Vân Mộc Thanh kiêu ngạo hỏi: “Bên ngoài có lạnh không?”
Sở Phàm trả lời theo bản năng: “Không lạnh”.
Ầm!
Cửa phòng ngủ trực tiếp đóng lại, Vân Mộc Thanh tức giận khoá trái cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạnh chết cũng đáng đời anh, không hiểu lòng người tốt, chẳng trách vẫn còn độc thân”.
Sở Phàm sửng sốt mấy giây mới hiểu ra, hối hận vỗ đùi.
“Lúc này còn ra vẻ đàn ông cái gì chứ…”
Giả vờ đáng thương yếu đuối một chút chẳng phải có thể thoải mái vào phòng, cùng chung chăn gối rồi sao?
Sở Phàm hối hận muốn xanh cả ruột.
…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm Sở Phàm đưa Đan Đan đến nhà trẻ, sau đó đến làm chủ trận đấu võ theo địa chỉ Mã Minh Nguyên cung cấp.
Mà hôm nay cũng là ngày em gái Vân Mộc Văn của Vân Mộc Thanh về nước.
Vân Mộc Thanh gọi điện thoại cho công ty để xin nghỉ, sáng sớm trang điểm sửa soạn vui vẻ gọi điện thoại cho em gái mình:
“Tiểu Văn, em đi chuyến mấy giờ, chị đến sân bay đón em”.
“Thật ngại quá, chị, hôm nay em phải đi tham gia một trận đấu võ, e rằng buổi tối mới có thể gặp mặt”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe, tràn đầy hưng phấn mong chờ của Vân Mộc Văn:
“Đây là trận đấu có quy mô lớn nhất, chất lượng cao nhất của khu Giang Bắc trong vòng mười năm nay, nghe nói người tham gia đều có bản lĩnh không tầm thường, bình thường mấy gia tộc nổi tiếng này cũng không dễ dàng ra tay đâu, hôm nay em thật sự quá may mắn”.
“Tiểu Văn, nhưng mà, chị…”, Vân Mộc Thanh ngơ ngác.
“Ôi, điện thoại em hết pin rồi, chị, không nói chuyện với chị nữa, chị không cần đón em, buổi tối chúng ta gặp mặt nhé, bye bye…”
Vân Mộc Văn hấp tấp nói một câu qua loa rồi cúp máy.
“A lô, Tiểu Văn?”, Vân Mộc Thanh gọi lại mấy lần đều thông báo tắt nguồn, xem ra điện thoại thật sự hết pin rồi.
“Con bé này, hai mươi mấy tuổi rồi vẫn còn trẻ con như thế, có thể đáng tin hơn một chút không, con gái con lứa đi coi đấu võ cái gì, sau này sao mà gả ra ngoài đây”.
Vân Mộc Thanh rất bực bội, lo lắng ngồi trên sofa lầm bầm lầu bầu.
Cô chợt nhớ ra hình như hôm nay Sở Phàm cũng muốn đi tham gia trận đấu quyền gì đó, phải mất cả một ngày.
“Nói thế buổi trưa mình lại phải ở nhà ăn mì gói một mình à?”
Vân Mộc Thanh u oán nhìn về phía tủ lạnh, phồng má.
Trung tâm thi đấu thể thao Lực Khang là một trung tâm thể thao có mười mấy hạng mục thi đấu như bóng đá, bóng rổ, đấu vật vân vân, có diện tích hai mươi nghìn mét vuông, cơ sở thiết bị xa hoa. Nhưng sau lưng vẫn luôn là sàn đấu quyền của thế giới ngầm thành phố Giang Lăng.
Một vài thế lực của thế giới ngầm Giang Lăng giải quyết ân oán với nhau đều sẽ tới đây, chiến một trận sinh tử trên đấu trường, chuyện trong giang hồ phải giải quyết theo quy tắc của giang hồ.
Hôm nay Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải hợp tác với ông trùm của sáu thành phố ở Giang Bắc hẹn đấu với kẻ thù cũ Chu Kiến Hoà, phân chia địa bàn lại lần nữa, các gia tộc nổi tiếng của giới võ đạo đều xuất hiện, quy mô to lớn lập tức kinh động cả Giang Lăng.
Thắng bại của trận chiến này chẳng những ảnh hưởng đến những người đam mê võ đạo, còn sắp xếp lại thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng một lần nữa, có không ít phú hào quyền quý vung tiền như rác để được đến đây xem trận chiến có một không hai này.
“Wow, ông trùm của cả khu Giang Bắc đều đến đây, quy mô lớn thật, tôi thấy tò mò rốt cuộc kẻ thù kia có lai lịch gì mà dám đối đầu với hội thương mại Tứ Hải thế?”
“Hừ, đúng là người trẻ tuổi, kẻ thù kia cũng là người có tiếng năm đó, Chu Kiến Hoà, chiếm cứ hai phần ba địa bàn của Giang Bắc, năm đó hội thương mại Tứ Hải chỉ là một bang phái nhỏ có mấy chục người thôi, Mã Minh Nguyên nhìn thấy người ta cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘ông Hoà’ đấy”.
“Sau này Mã Minh Nguyên hợp tác với mấy nhân vật lớn khác của Giang Bắc, gài bẫy giành lấy địa bàn của Chu Kiến Hoà, giết chết anh em tin cậy của ông ta, đuổi ông ta ra khỏi Giang Bắc, kết thành mối thù không đội trời chung”.
“Bây giờ Chu Kiến Hoà có thành tựu, được hai cao thủ võ đạo giúp đỡ, ngóc đầu trở lại, trong một đêm đã càn quét mười mấy đường của hội thương mại Tứ Hải, hơn hai trăm người bị thương. Lúc này Mã Minh Nguyên mới ngồi không yên nữa, hợp tác với mấy ông lớn của khu Giang Bắc mời mười mấy người nổi tiếng trong giới võ đạo đấu một trận sống chết với Chu Kiến Hoà, người thua phải rút lui khỏi thế giới ngầm”.
“Trời ạ, hai người đả thương hai trăm người? Lợi hại thế, trận đấu này thú vị đây, tôi nhất định phải xem cho kỹ mới được”.
“Đúng vậy, tiếc là chúng ta không có địa vị nên không có tiếng nói, chỉ có thể ở bên ngoài xem màn hình trực tiếp, không thể vào trong, nếu chính mắt nhìn thấy khí thế của mấy nhân vật lớn đó thì thật tốt biết mấy!”
Khán giả xung quanh đều nhỏ giọng bàn tán, ai cũng ăn mặc sang trọng, cực kỳ có hứng thú.
Nhưng với Sở Phàm, việc tranh đoạt của mấy người Mã Minh Nguyên trong mắt anh chỉ là trẻ con đang chơi đồ hàng mà thôi.
Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất.
Những nhân vật lớn chân chính có qua lại với anh đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất toạ trấn một phương, tài sản hơn trăm tỷ, thậm chí còn có thể điều khiển chính quyền, khống chế kinh tế của một vài quốc gia đặc biệt, xem thống lĩnh đứng đầu như đồ chơi trong lòng bàn tay.
Hôm nay anh đồng ý với Mã Minh Nguyên đến đây làm chủ đơn giản là muốn xem thử võ giả trong giới võ đạo Giang Lăng ra sao.
Tiện thể tìm kiếm con cháu của cao tăng giải được độc của hoa Mạn Đà La kia, tìm cách giải độc.
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, Sở Phàm tuỳ ý tìm một vị trí ở bên ngoài, xem tài liệu có liên quan đến “độc của hoa Mạn Đà La” do Hestia gửi đến.
Đúng vào lúc này, một làn gió mang theo hương thơm thổi tới, bóng dáng một cô gái duyên dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt, tựa như làn gió xuân thổi qua.
Trước mắt Sở Phàm sáng lên…