Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Anh ấy chính là anh Sở!

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bô tư nhân sang trọng nằm ở Yên Kinh.

Câu lạc bộ to lớn được bao trọn, hai ba trăm người mặc đồ đen đứng bên ngoài cổng và khắp đầu đường, nom khí phách vô cùng.

Đến ông chủ câu lạc bộ cũng bay ngược trở về từ nước ngoài, hạ mình kính rượu, một nhóm phục vụ nữ trẻ trung xinh đẹp mặc sườn xám xẻ cao, ai cũng cao hơn 170 cm, đều đang ngoan ngoãn đứng bên ngoài phòng bao, thỉnh thoảng lại liếc mắt lén nhìn vào trong, gương mặt xinh xắn toát ra vẻ sùng bái

Chỉ vì người ngồi bên trong căn phòng bao là hai người đàn ông có quyền thế, sức mạnh lớn nhất trong thế giới ngầm Yên Kinh hiện nay, chỉ cần có thể kết giao với họ thì nửa đời sau có thể phất lên như diều gặp gió ngay.

Ông trùm mới của thế giới ngầm Yên Kinh, chủ tịch tập đoàn Hải Đăng, Lý Hải Đăng.

Nắm giữ ba trăm ‘sàn đấu’, ‘sòng bài’ ở Yên Kinh, chủ tịch của tập đoàn Tưởng thị, Tưởng Thiên Sơn.

Bây giờ, hai người bọn họ đang uống rượu hàn huyên chuyện xưa năm cũ, tiếng cười ha hả vang vọng khắp trong phòng, bầu không khí rất vui vẻ.

“Anh Lý này, anh nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ai là người giúp anh lật đổ tổ chức hùng mạnh như hội Thiên Lang thế? Rốt cuộc vị Bồ Tát nào đứng sau lưng anh vậy?”

Tưởng Thiên Sơn uống đến nỗi choáng váng đầu óc, không biết đây là lần thứ mấy ông ta nhắc đến vấn đề này .

Nhà họ Lữ đã nắm quyền thế giới ngầm Yên Kinh hơn một trăm năm nay, thế lực và các mối quan hệ đan xen vào nhau, thủ đoạn ngút trời, Lữ Bát gia là một lão hồ ly, nửa đời của ông ta thạo nhất là viêc tính kế.

Nếu như chỉ có một mình Lý Hải Đăng mà có thể cắn chết con voi lớn như nhà họ Lữ, Tưởng Thiên Sơn ông ta tuyệt đối không tin.

Bởi thế, chắc chắn phải có một ai đó dũng cảm hơn, địa vị cao hơn chống lưng cho ông ta.

Hôm nay Lý Hải Đăng cũng uống đến thỏa thích, tất nhiên cũng nói nhiều hơn vài câu.

Ông ta ngoắc ngón tay, Tưởng Thiên Sơn lập tức sáp lại ngay: “Chú có biết ‘anh Sở không’?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Sơn sáng bừng, ông ta nhíu mày lại: “Anh đang nhắc đến người ở Giang Bắc kia à? Anh Sở của tập đoàn Phàm Vân, nghe nói chỉ mỗi đầu tư ban đầu thôi đã là mười tỷ, hơn nữa còn khiến cho nhóm đại ca giang hồ như Mã Minh Nguyên cúi đầu xưng thần…”

Ông ta đột ngột trừng to mắt: “Lẽ nào là anh ta? Làm, làm sao có thể!”

Trong ấn tượng của ông ta, dù ‘anh Sở’ đó có tài năng ngút trời hơn nữa thì cũng chỉ giới hạn ở Giang Bắc mà thôi, Yên Kinh là một nơi nhiều người giấu tài, anh ta thật sự có thể khuấy lên được sóng gió sao?

Khó, khó bề tưởng tượng quá.

“Ha ha ha, chú em Tưởng, tầm nhìn của chú hẹp quá”, Lý Hải Đăng cười ha hả, ông ta nói tiếp: “Nhà họ Lữ chẳng là gì trong mắt anh Sở cả, thế giới ngầm ở Yên Kinh lại là cái thá gì…”

“Chú biết không, trong bữa tiệc của nhà họ Lữ, đến Vương Hiếu, phó tổng đốc của đồn cảnh sát cũng đã được gọi đến, định điều động cảnh sát vũ trang đưa anh Sở đi. Chú có biết kết quả ra sao không?”

Trái tim Tưởng Thiên Sơn đập loạn nhịp, ông ta nuốt nước miếng: “Ra, ra sao?”

Lý Hải Đăng hít sâu một hơi: “Anh Sở chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi là tất cả lực lượng cảnh sát trong Yên Kinh đều bắt tay vào hành động”.

“Dương Tuấn Huy, Trần Lâm đều cung kính tình nguyện làm nền cho anh ấy”.

Tưởng Thiên Sơn sợ đến nỗi biến sắc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người: “Cái gì?!”

“Trời ạ…”

Tổng thống lĩnh chiến khu Yên Kinh, Dương Tuấn Huy.

Tổng đốc cảnh sát Yên Kinh, Trần Lâm.

Hai người bọn họ là trưởng quan tối cao của hai giới quân đội và cảnh sát trong Yên Kinh, nắm binh quyền trong tay, đến thị trưởng Yên Kinh cũng phải kiêng dè bọn họ ba phần.

Những người được gọi là ‘ông trùm giang hồ’ như bọn họ đây chỉ cần nghe thấy tên hai người ấy đã sợ đến tiểu ra quần…

Đây là tổ tông, là sao khắc tinh của bọn họ đấy!

Nhưng mà không ngờ người đạt đến đẳng cấp như thế lại nghe lời ‘anh Sở’, cam tâm làm người phụ trợ.

Thế…

Đáng sợ đến nhường nào!

Lý Hải Đăng nhìn thấy vậy, ông ta cũng đã ngà ngà say, bèn cười nói: “Thế đã là gì, nói cho chú biết một bí mật động trời nữa, nhưng tốt nhất là chú đừng đi nói lung tung, cẩn thận cái đầu của mình đó”.

Tưởng Thiên Sơn rụt cổ lại trong vô thức, thế nhưng ông ta vẫn không thể kiềm chế cơn tò mò, bèn gật đầu: “Anh nói đi…”

Lý Hải Đăng nhúng ngón tay vào rượu trong ly, thấp giọng mà nói: “Nghe bảo ‘anh Sở’ này có xuất thân khủng, rất có thể anh ấy là đứa con đã thất lạc vào mười bảy năm trước của người ấy…”

Ông ta viết một chữ ‘Sở’ lên trên bàn.

Rồi sau đó lại chỉ bầu trời trên đầu.

Tưởng Thiên Sơn nhíu mày trầm ngâm đôi ba giây, đột nhiên sợ đến mức mất hết hồn vía, ngã phịch xuống đất.

“Vương, Vương gia Sở?!”

“Anh, anh ta là…”

Lý Hải Đăng lập tức bịt miệng ông ta lại rồi nghiêm giọng quát: “Chú muốn chết à?”

Sắc mặt Tưởng Thiên Sơn trắng bệch, kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy người, ông ta đột ngột lắc đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.

Trời ạ, không ngờ lại là hậu duệ của Vương gia Sở? Thế chẳng phải anh là Thái tử của Yên Kinh, thậm chí là Thái tử của cả Đông Hoa này hay sao!

Đối với một người ở đẳng cấp ấy, thế giới ngầm nhỏ nhoi ở Yên Kinh thật sự chẳng là cái thá gì cả…

“Trời ạ, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi”, Tưởng Thiên Sơn ngồi rũ trên ghế, sắc mặt trắng bệch, ông ta cười khổ nhuốm vẻ tự giễu.

“Tưởng Thiên Sơn tôi cứ tự cho rằng mình là người đã trải đời, nhưng nào ngờ bây giờ ngẫm lại mới biết, hóa ra bản thân chỉ là con ếch ngồi đáy giếng mà thôi…”

Lý Hải Đăng vỗ vai Tưởng Thiên Sơn, ông ta cười nói: “Bởi thế, lần này chú về dưới trướng tôi là một sự lựa chọn hết sức thông minh, thế cũng có nghĩa là chú đã thành người của anh Sở rồi”.

“Đây là cơ hội to bằng trời đấy, chú nhìn Mã Minh Nguyên mà xem, ban đầu chỉ là tên lưu manh ở Giang Lăng, bây giờ đã là anh hùng số một của cả Giang Bắc luôn rồi còn đâu, chỉ cần trung thành với anh Sở thì tương lai nhà họ Tưởng của chú ắt sẽ lên như diều gặp gió”.

Tưởng Thiên Sơn kích động đứng bật dậy, nâng ly rượu trong tay lên: “Anh Lý, anh yên tâm, kể từ ngày hôm nay tính mạng của Tưởng Thiên Sơn này đã thuộc về anh Sở, dù là lên núi đao hay xuống biển dầu thì quyết không từ nan!”

“Mong anh Lý giúp thằng em nói tốt đôi ba câu trước mặt anh Sở”.

Lý Hải Đăng bật cười ha ha: “Không dám, không dám, chúng ta là anh em nhiều năm kia mà”.

Tưởng Thiên Sơn lại kính Lý Hải Đăng ba ly rượu, ông ta rất kích động, khí phách hiên ngang, dường như cảm thấy tương lai mình rất sáng rạng, ắt sẽ phất lên như diều gặp gió…

“Reng reng reng…”

Vào lúc này, điện thoại của Tưởng Thiên Sơn đổ chuông, ông ta liếc nhìn thấy số điện thoại của con mình bèn gắt gỏng: “Mày lại kiếm chuyện gì nữa rồi, muốn tiền hay gái? Tao đang bận”.

“Bố, cứu con với, mau cứu con với…”

“Con bị một thằng lưu manh đánh, nó xông vào biệt thự của con, khiến con chảy máu, quá năm phút nữa thì máu của con sẽ chảy ra hết mất…”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Tưởng Hoàng vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cái gì? Thằng nào lớn gan thế, dám động tay động chân trên đầu Tưởng Thiên Sơn này à”, Tưởng Thiên Sơn nổi giận đùng đùng, giống như con hổ muốn ăn thịt người.



Ông ta chỉ có một đứa con trai này thôi.

“Nó tên Sở Phàm, là một thằng lính quèn giải ngũ năm năm rồi, có chút võ nghệ…”, Tưởng Hoàng khóc rống lên: “Bố ơi, mau đến cứu con với”.

Vừa nghe đến hai chữ ‘Sở Phàm’, Lý Hải Đăng lập tức biến sắc.

“Con trai, con yên tâm, bố sẽ tập trung đủ hai trăm anh em sang chém chết m* thằng khốn nạn đó ngay”, Tưởng Thiên Sơn hành xử quả quyết, ông ta cúp máy, cầm áo khoác lạnh giọng nói Lý Hải Đăng:

“Anh Lý, tôi phải đi trước rồi…”

Bốp!

Vẫn còn chưa nói dứt lời, Lý Hải Đăng tát thẳng vào mặt ông ta ngay!

“Tưởng Thiên Sơn, thằng con trai của chú gây ra họa lớn rồi!”, Lý Hải Đăng chỉ tay vào mặt Tưởng Thiên Sơn đang há hốc miệng mồm, ông ta lớn giọng quát mắng: “Sở Phàm chính là anh Sở đấy!”

“Cái, cái gì!!!”

Trong chớp mắt, Tưởng Thiên Sơn cảm thấy như mình bị điện giật, tứ chi và trăm xương của lạnh ngắt, ông ta ngã xuống đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK