Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426: Quyết chiến

Kỵ binh Bắc Lang là đội kỵ binh do một trong ba Quân thần của Đông Hoa – ‘Quân thần định quốc’ Tần Thiên Hạo xây dựng nên, là đội quân bất khả chiến bại, càn quét toàn bộ chiến trường!

Đội kỵ binh này tung hoành chiến trường, mỗi một lần ra trận, chỉ cần một đao là có thể moi gan móc ruột kẻ thù, một đòn chí mạng.

Để đối phó với kỵ binh của Tây Hạ, đội kỵ binh Bắc Lang này được coi là một thứ vũ khí sắc bén, đánh đâu thắng đó.

Trần Phong Hoàng nói: “Báo cáo Long thủ, hơn hai mươi nghìn kỵ binh Bắc Lang đóng quân cách đại doanh trại chúng ta năm mươi cây số, đợi nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào”.

Sở Phàm gật đầu, nói: “Được, truyền lệnh của tôi, tất cả quân đoàn đều chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với kẻ địch, ngày mai tấn công thủ đô Tây Hạ, mở ra trận chiến cuối cùng!”

“Vâng!”

Tất cả các tướng quân đồng thanh đáp, trong lòng hưng phấn lạ thường.

Đặc biệt là La Cường, đối với cậu ta, trận quyết chiến này được kề vai sát cánh, chiến đấu cùng với Quân thần Long Hồn và kỵ binh Bắc Lang.

Đây là cơ hội đáng quý biết nhường nào với một quân nhân!

“Tất cả mọi người lấy lại tinh thần cho tôi, ngày mai phải đánh một trận ra trò, dùng hết sự dũng cảm và máu lửa của quân đội chiến khu Giang Lăng để chiến đấu với kẻ thù!”

Trở về đại doanh trại của mình, La Cường mới hét lớn: “Trận chiến này, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là thắng!”

“Nhất định phải thắng!”

“Quyết thắng!”

Trong doanh trại, mọi người đồng thanh hét lên, khí thế hừng hực, âm thanh vang rền như tiếng sấm!

Mỗi một người đều hiểu rõ, trận quyết chiến này sắp bắt đầu rồi!

………

Tại thủ đô Tây Hạ, hàng trăm nghìn người đã tập trung tại một căn cứ quân sự bí mật, và còn có rất nhiều người từ khắp nơi đang đổ về.

Lúc này, bên trong căn cứ treo những đóa hoa màu trắng, khung cảnh một buổi tang lễ, tất cả mọi người đều mặc áo đen, cài hoa trắng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ và tức giận.

Hôm nay là tang lễ của Hô Diên Thiên, đệ tử của Khương Mạn Quan và cũng là ngày Khương Mạn Quan lên đường ra chiến trường.

Sở dĩ chọn ngày này là để đoàn kết lòng người, đồng lòng báo thù, khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người!

Khương Mạn Quan mặc bộ quân phục, tràn đầy khí thế, chậm rãi bước lên bục cao.

“Bái kiến Chiến thần!”

Dưới khán đài, một âm thanh vang dội như sóng thần, hàng trăm nghìn người đồng loạt quỳ xuống, hét lên.

Khí thế bức người.

Ngay cả Quốc quân của Tây Hạ Hạ Hầu Quốc cũng không kìm được xúc động, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Đây là sức mạnh của Khương Mạn Quan, loại khí thế áp đảo và tầm ảnh hưởng được tích lũy hơn trăm năm này vượt xa sức tưởng tượng của người khác.

Cho dù là quân vương của một quốc gia cũng không thể nào đạt được.

Khương Mạn Quan nhẹ nhàng vung tay lên, mọi người lần lượt đứng lên, ở hiện trường có hàng trăm người nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lớp quần áo.

“Lão phu đã lui về ở ẩn bốn mươi năm, bốn mươi năm rồi, không ngờ lại được gặp lại các vị, hơn nữa còn gặp lại trong tình cảnh như vậy”.

“Lão phu cảm ơn các vị đã tới đây để đưa tiễn đệ tử yêu quý của tôi về nơi yên nghỉ cuối cùng, cám ơn các vị rất nhiều”.

Khương Mạn Quan cúi đầu thật sâu, lập tức kích động cơn giận dữ của đám đông, hai mắt trở nên đỏ rực.

“Mấy chục năm rồi, lão phu đã lui về ở ẩn, vốn định không màng thế sự, không tranh đấu với thiên hạ, sống yên ổn qua ngày. Nhưng đám người hèn mọn của Đông Hoa, ức hiếp người quá đáng, xâm phạm lãnh thổ của tôi, giết người dân của tôi, làm nhục đệ tử yêu quý của tôi, khiến nó thân xác không toàn vẹn”.

“Lão phu tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn là người rất nhiệt huyết, dù cho thịt nát xương tan cũng phải liều cái mạng già này, đời này của Khương Mạn Quan tôi sợ rất nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên không sợ chết!”

Khương Lão Quan vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay chĩa thẳng lên trời.

“Ai nguyện cùng tôi, lao vào chỗ chết?”

“Nguyện cùng Chiến thần xông pha khói lửa, không hề hối tiếc!”

“Xông pha khói lửa, không hề hối tiếc!”

Hàng trăm nghìn người ở dưới khán đài cùng nhau hò hét, sát khí ngút trời.

Khương Mạn Quan vung mạnh tay, như mây bay trong gió:

“Ra trận!”

Hàng trăm nghìn binh lính hùng hùng hổ hổ, xông ra chiến trường, quyết chiến một trận sống còn!

Dưới sự chỉ huy của Khương Mạn Quan, đội quân được chia ra thành ba nhóm. Lực lượng chính do lão ta dẫn đầu đối đầu trực diện với kẻ thù. Kỵ binh Tây Hạ do Hạ Hầu Quốc chỉ huy đột phá bên sườn, đội quân ba trăm nghìn binh lính do đệ tử lục quốc mà lão ta triệu tập về sẽ theo sát phía sau, chuẩn bị ứng phó kịp thời.

Khí thế hùng hồn, bố trí hoàn hảo.

Cảnh tượng này vô cùng ngoạn mục và kinh người, có thể nói là gặp thần thần chết, gặp phật giết phật.

Cách thủ đô Tây Hạ một trăm cây số, ở chiến trường trên sa mạc, Sở Phàm đã lãnh đạo đội quân chờ một lúc lâu rồi.

Cờ bay phấp phới, hai đạo quân đối đầu nhau, hàng trăm nghìn binh lính hùng hổ giương đao, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

“Chiến thần Khương lão, người trước mặt này chính là ‘Quân thần Long Hồn’ của Đông Hoa, Sở Phàm, cũng chính là người đã giết chết đại tướng Hô Diên Thiên”, Hạ Hầu Quốc chỉ vào Sở Phàm đang mặc quân phục Thương Long, anh tuấn ngời ngời, anh ta căm hận nghiến chặt răng nói.

Chính là người này, đã đánh cho Tây Hạ của bọn họ nhà tan cửa nát, thương vong khắp nơi.

Khương Mạn Quan nheo đôi mắt sâu thẳm của mình, hồi tưởng về quá khứ.

Sở Phàm cũng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không né tránh, ánh mắt sắc bén như dao.

Giữa muôn vàn quân ngựa, ánh mắt hai vị thủ lĩnh giao nhau, nồng nặc mùi thuốc súng.

“Không tồi”.

Khương Mạn Quan suy tư hồi lâu, nói: “Tuổi còn trẻ đã có tư thế oai phong lẫm liệt như vậy, chẳng trách Diên Thiên bị hắn đánh bại, thời gian dài, thằng nhãi này sẽ trở thành mối hiềm nguy lớn cho Tây Hạ chúng ta, nói không chừng, lại thêm một ‘Sở Trí Hậu’ mới”.

“Đáng tiếc, mày đã gặp phải lão phu, số phận đã định mày sẽ bỏ mạng tại đây”.

Khương Mạn Quan cười chế nhạo, thái độ khinh thường, kiêu ngạo.

Cả đời lão ta đã càn quét chiến trường và thống trị thiên hạ suốt một thời đại, lão ta đã đánh bại và giết chết vô số những người được gọi là anh hùng hào kiệt, và bây giờ, Sở Phàm cũng nằm trong số đó.

“Khương Chung, đi, thay lão phu chào hỏi thằng nhãi này cho tốt”.

Khương Mạn Quan vẫy tay, một thanh niên oai phong lẫm liệt, mặc áo giáp vàng, cưỡi ngựa quý, mồ hôi nhễ nhại bước ra: “Vâng, sư phụ”.

Hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Khương Mạn Quan, và cũng là người được yêu chiều nhất sư môn, cũng là người có thái độ ngạo mạn nhất.

Từ nhỏ hắn đã kiêu căng ngạo mạn, nhưng được một đám sư huynh bảo vệ, được Khương Mạn Quan nâng đỡ nên không ai dám động vào hắn.

Khương Chung giơ roi thúc ngựa chay tới trước mặt Sở Phàm, hắn quét mắt qua người anh một lượt, vẻ mặt kiêu căng: “Là mày à, người đã giết sư huynh Hô Diên Thiên của tao? Thằng nhãi không biết trên dưới này, dám khua tay múa chân trước mặt sư phụ tao?”

“Sư phụ của tao chính là ‘Chiến thần lục quân’ tung hoành ngang dọc trên chiến trường, xét về trình độ và công trạng, mày không xứng liếm gót giày cho sư phụ tao? Mày có tư cách gì mà đòi đấu với ông ấy?”

“Còn không mau xuống ngựa đầu hàng, dập đầu van xin, chuộc tội trước mặt vong linh của sư huynh tao? Lẽ nào muốn hàng trăm nghìn binh lính của sư tôn tao giẫm nát mày thành trăm mảnh, thịt nát xương tan!”

Sắc mặt Sở Phàm cứng rắn như sắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn chằm chằm vào Khương Mạn Quan ở đối diện, hoàn toàn coi Khương Chung như không khí.

“Tao nói chuyện với mày đấy, điếc à?”, Khương Chung đột nhiên bừng bừng lửa giận, thằng nhãi ngạo mạn này dám coi hắn như người vô hình, hắn chưa từng phải chịu đựng ánh mắt khinh khỉnh như vậy!

“Không biết điều, đúng là tự tìm cái chết, mày….”



Xoẹt!

Chưa kịp dứt lời, Sở Phàm đã nhấc đao lên, ánh đao sáng quắc lạnh lùng quét qua.

Bụp!

Một chiếc đầu người lăn xuống đất, cơ thể của Khương Chung rơi từ trên ngựa xuống, làm kinh động con ngựa hoảng hốt bỏ chạy.

Gió Tây thổi dữ dội, mắu bắn ra tung tóe.

Sở Phàm không nói nhiều, giơ kiếm lên trời, hét lớn: “Giết!”

“Giết!”

Quân đội Đông Hoa hừng hực khí thế, sát khí đằng đằng, hét lớn xông lên.

Bùm!

Khương Mạn Quan sững sờ, Hạ Hầu Quốc cùng hàng trăm nghìn quân phía sau cũng chết lặng.

Bọn họ không thể ngờ được, Sở Phàm lại ngạo mạn đến mức dám một đao chém chết đệ tử của Khương Mạn Quan ngay trước mặt lão ta!

Khương Mạn Quan phẫn nộ gầm lên: “Giết!”

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK