Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242: Sinh nhật của Đan Đan

Thôi xong, bị phát hiện rồi!

Đan Đan quýnh quáng chui tọt vào lòng Sở Phàm mà trốn như chú thỏ con hoảng sợ, chỉ lộ ra phần đầu trông vô cùng đáng yêu.

Sở Phàm bỗng chốc mềm lòng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mộc Thanh à, thật ra Đan Đan không đi học là vì...”

"Tại bố ạ!", Đan Đan vừa víu cổ Sở Phàm vừa mở to đôi mắt tròn xoe, thành thật khai báo: “Đan Đan cũng chuẩn bị đi học rồi ấy, nhưng mà bố lại nói là đã xin cho Đan Đan nghỉ một ngày cơ”.

"Mẹ tha cho bố lần này đi ạ, lần sau bố không dám nữa đâu”.

Sở Phàm: “...”

Con gái cưng của anh bị tráo rồi đúng không? Không chỉ mách lẻo mà còn đâm sau lưng bố thế này nữa.

"Há há há há!", Vân Mộc Văn lại cười sằng sặc trên nỗi đau của người khác, nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt hả hê chế giễu: Anh cuối cùng cũng có ngày này, đáng đời!

Vân Mộc Thanh nghe mà đen mặt, chỉ vào Đan Đan đầy nghiêm khắc: “Cũng biết nói dối rồi cơ à? Con nghĩ ai sẽ tin cái cớ vô lý như vậy?"

"Đi xuống đứng đàng hoàng cho mẹ”.

"Dạ”, Đan Đan ủ rũ rời khỏi vòng tay Sở Phàm, ngoan ngoãn đứng một bên, mặt cúi gằm, miệng dẩu ra, ngón tay quấn vào nhau.

Vân Mộc Thanh lại liếc Sở Phàm với vẻ không vui rồi trầm giọng: “Đan Đan, con có thể đừng làm mẹ lo lắng như vậy nữa được không, con có phải em bé hai, ba tuổi nữa đâu...”

Đan Đan thỏ thẻ: “Dạ, Đan Đan đã bốn tuổi rồi, là người lớn rồi...”

"Phụt!", Vân Mộc Văn không nhịn được mà phì cười.

Sở Phàm cũng không biết nên phản ứng thế nào, sao hai mẹ con nhà này lại buồn cười như vậy chứ.

"Cười cái gì? Hai người đều là đồng lõa, nuông chiều con bé suốt nên mới thành ra thế này. Đứng lên hết cho tôi!", Vân Mộc Thanh quắc mắt lườm sang, ra lệnh đanh thép.

Sở Phàm và Vân Mộc Văn đồng loạt đứng thẳng tắp với Đan Đan.

Đây là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà, bọn họ nào dám cãi lại.

Vân Mộc Thanh nhìn cả ba một lượt đầy tức tối, nhưng năm phút sau, cô cũng chịu hết nổi mà bật cười, làm bộ dọa nạt: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa”.

Sở Phàm và Vân Mộc Văn thở phào nhẹ nhõm.

Đan Đan lại mừng húm, nhào vào lòng mẹ nhõng nhẽo: “Mẹ tốt nhất, Đan Đan thương mẹ lắm luôn”.

Cơn giận của Vân Mộc Thanh đã tan biến từ lâu nhưng vẫn ra vẻ còn giận: “Mới tí tuổi mà mồm mép đã như vậy, con bớt làm phiền mẹ là tốt lắm rồi”.

Đan Đan thơm cái chụt lên má cô rồi tủm tỉm: “Để cảm ơn mẹ, ngày mai Đan Đan sẽ tặng mẹ một điều ước, chúc mẹ lúc nào cũng xinh đẹp...”

Vân Mộc Thanh nghe mà trong lòng như nở hoa, vô thức hỏi lại: “Điều ước gì mà linh vậy?"

Đan Đan chớp mắt: “Mai là sinh nhật Đan Đan mà”.

Sở Phàm sửng sốt. Ngày mai chính là sinh nhật của con gái!

Vân Mộc Tình cũng ngạc nhiên. Sau khi vội vàng xem lịch trên điện thoại, khóe mắt cô đỏ hoe, vội ôm con gái vào lòng, dỗ dành bằng giọng đầy xót xa xen lẫn áy náy: “Mẹ xin lỗi Đan Đan, suýt nữa mẹ quên mất ngày mai là sinh nhật con”.

"Con muốn quà sinh nhật gì cứ việc nói, mẹ sẽ mua cho con hết”, cô gạt nước mắt mỉm cười.

Những năm qua chỉ có hai mẹ con họ nương tựa lẫn nhau vượt qua những ngày túng quẫn, con gái cô chưa từng được tổ chức một sinh nhật tử tế nào. Mà hôm nay, cô đã thành tổng giám đốc tập đoàn Vân thị, có tiền có quyền, tất nhiên phải bù đắp cho con!

"Dạ hông cần đâu, Đan Đan đã có món quà tuyệt nhất rồi, chính là bố đó!", cô bé con hân hoan ôm cổ Sở Phàm đầy thân thiết, cười tươi rói như mặt trời nhỏ.

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Sở Phàm, anh thơm con một tiếng thật kêu khiến cô bé cười khanh khách.

Nhìn cảnh tượng hạnh phúc của hai bố con trước mặt, Vân Mộc Thanh tuy xúc động nhưng cũng cảm thấy xót xa và phức tạp.

Đan Đan thật sự xem Sở Phàm như bố mình.

Nếu như... có một ngày sự thật được công bố, rằng tất cả chỉ là một vở kịch, cô bé sẽ đau lòng xiết bao...

Cô vốn chỉ muốn nhờ Sở Phàm đóng vai trong một khoảng thời gian để bù đắp lại tình thương của cha mà Đan Đan khao khát.

Nhưng lại không ngờ rằng, qua nửa năm chung sống, Sở Phàm đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình, đã trở thành trụ cột để hai mẹ con cô dựa vào.

'Có lẽ mình nên buông chấp niệm kia đi và bắt đầu một cuộc sống mới?', Vân Mộc Thanh do dự suy nghĩ.

Mà Sở Phàm thì đang nghiêm túc nghĩ xem nên mua gì làm quà sinh nhật cho con gái.

Reng reng reng...

Điện thoại anh đột nhiên vang lên, là cuộc gọi đến từ số máy riêng của gia đình bố nuôi Chu Long.

"Bố ạ...”

Sở Phàm vừa nghe máy, giọng quở trách của mẹ nuôi Lưu Minh Hà đã vang lên từ đầu dây bên kia: “Cái thằng này, con chạy đi đâu suốt mấy ngày qua mà không chịu gọi điện về vậy hả?"

"Đã hứa là sẽ dẫn cháu đến gặp mẹ mà một tháng rồi không thấy đâu”.

Sở Phàm vuốt mũi cười làm lành, trước kia anh quả thật đã hứa sẽ đưa Đan Đan đến gặp ông bà, không ngờ gần đây xảy ra quá nhiều việc nên quên béng.

"Con nhớ mà mẹ, nhưng mà mai là sinh nhật của Đan Đan, hay đợi qua rồi...”

"Cái gì? Sinh nhật của cháu mẹ ư? Chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm?”, anh còn chưa dứt lời, Lưu Minh Hà đã kích động cắt ngang: “Mẹ mặc kệ, ngày mai con phải dẫn cháu đến đây cho mẹ, bằng không mẹ không để con yên đâu”.

Tút tút tút...

Bà hoàn toàn không cho Sở Phàm có cơ hội giải thích, cúp máy ngay tắp lự.

Sở Phàm chỉ đành bất lực cười cười, tính tình mẹ nuôi vẫn luôn thẳng thắn như vậy.

"Mẹ tôi vừa gọi điện, bảo ngày mai chúng ta dẫn Đan Đan đến, tiện làm sinh nhật bù cho con luôn”, Sở Phàm quay sang hỏi ý kiến Vân Mộc Thanh.

"Vậy thì tốt quá, tôi muốn thử món sườn kho của bác gái từ lâu rồi”, Vân Mộc Thanh vui vẻ đồng ý, theo bản năng mà chạm vào chiếc vòng tay phỉ thúy gia truyền tượng trưng cho "con dâu nhà họ Chu" trên cổ tay, lộ ra một nụ cười cảm động.



Đan Đan biết được mình có ông bà nội thì vui vẻ vô cùng, tiếng cười không ngớt.

"Ơ ơ, anh ơi, còn em thì sao? Em nữa nè!", Vân Mộc Văn cũng lon ton chạy đến, ôm chầm lấy tay Sở Phàm mà lắc tới lắc lui, làm ra vẻ nhõng nhẽo: “Chẳng lẽ mọi người vui vẻ đi ăn tiệc linh đình mà nỡ bỏ em ở nhà đặt đồ ăn về sao?"

"Mọi người nỡ lòng vậy luôn hở? Không thấy cắn rứt lương tâm hở?"

Sở Phàm gật gù, nói đến là hợp lý: “Cũng phải, ngày nào em cũng gọi đồ ăn về, tốn bộn tiền, không tốt chút nào...”

Vân Mộc Thanh nhíu mày, trực tiếp phán: “Dễ thôi, cắt phân nửa tiền tiêu vặt, cho nó ăn mì gói qua ngày là được”.

"Đồng ý”, Đan Đan gật đầu như gà con mổ thóc.

Xoảng.

Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Vân Mộc Văn vỡ tan thành từng mảnh. Cô nàng nằm vật xuống sô pha với gương mặt đau khổ méo xẹo như sắp khóc.

Tại sao vậy? Tại sao cuộc sống này lại bất công với người con gái xinh đẹp đáng yêu như cô ấy vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK