Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451: Ai cũng làm trò cười cho thiên hạ

“Phịch…”

Tiếng quỳ xuống vô cùng lớn.

Nhưng nụ cười trên mặt Đinh Hình lại trở nên cứng đờ, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa khó tin như gặp quỷ vậy…

Vì, người quỳ xuống không phải Sở Phàm.

Mà là Nguỵ Kỳ Luân!

Đây là Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật, là thái tử của Hiệp hội võ thuật, là một nhân vật nòng cốt.

Không ngờ lại quỳ xuống trước mặt Sở Phàm?

Chuyện… Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Giây tiếp theo, chỗ dựa vững chắc Nguỵ Kỳ Luân trong cảm nhận của Đinh Hình dùng hành động thực tế cho anh ta biết đáp án…

“Nguỵ Kỳ Luân của Hiệp hội võ thuật bái kiến Quân thần của Long Hồn”, Nguỵ Kỳ Luân quỳ một gối, cung kính nói, không dám thở mạnh.

Phịch phịch…

Hơn một trăm tinh nhuệ của Hiệp hội ở sau lưng cũng đều quỳ xuống đất, cung kính hô: “Xin bái kiến Quân thần của Long Hồn”.

Đinh Hình như bị sét đánh, đầu óc lập tức như nổ tung, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống đất.

“Quân… Quân thần của Long Hồn?”

Sắc mặt Đinh Hình tái nhợt, hoảng sợ như gặp ma, nhìn Sở Phàm run rẩy hỏi: “Anh… Anh là Quân thần của Long Hồn ư?”

Đây là chiến tướng số một chạm tay có thể bỏng của quân đội, vai gánh năm sao, mang cấp bậc chiến thần hộ quốc.

Không ngờ… Không ngờ lại tìm đến mình?

Đinh Hình hoàn toàn mơ hồ như bị hút khô linh hồn, mất đi ý thức…

“Đồ chó, cậu ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám trêu vào Long thủ hả?!”

Nguỵ Kỳ Luân thật sự tức muốn nổ phổi, hắn trốn tên sát tinh Sở Phàm này còn không kịp nữa, kết quả lại bị Đinh Hình ngu ngốc trêu vào?

Không phải đang lột một lớp da của mình hay sao.

“Chát chát!”

Hắn vung tay cho Đinh Hình hai bạt tai, khiến anh ta răng rơi đầy đất, ngã trái ngã phải.

Đinh Hình đã sớm sợ tới mức hồn bay phách tán, không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin anh rộng lòng tha thứ cho tôi lần này thôi…”

Sở Phàm không trả lời anh ta mà nhìn thoáng qua Nguỵ Kỳ Luân, cất lời: “Không ngờ mày còn nhớ tao đấy, thật hiếm thấy”.

Trên trán Nguỵ Kỳ Luân đổ một tầng mồ hôi lạnh, hắn run như cầy sấy đáp lời: “Lời dạy của Long thủ, tôi suốt đời khó quên”.

Hắn còn nhớ rất rõ cái đêm ở khu resort, hắn ỷ mình có chỗ dựa, ngông cuồng bắt đám người Lý Hải Đăng để uy hiếp Sở Phàm.

Mà trong đêm đó, đối phương khoác lên mình đồ chủ soái, một lần nữa điều khiển ba trăm nghìn binh sĩ Tây Dã, cố gắng xoay chuyển tình thế, lao tới chiến trường Tây Dã…

Trong vòng ba tháng đã dập tan sự suy sút của quân đội Đông Hoa, càn quét Tây Hạ, chiến thắng trở về, mở rộng bản đồ Đông Hoa ra ba trăm nghìn cây số!

Nguỵ Kỳ Luân thừa nhận đó là khoảnh khắc nhục nhã nhất cuộc đời mình, nhưng cũng là thời khác để hắn trưởng thành.

Từ lúc đó, hắn mới hiểu núi cao còn có núi cao hơn.

Cũng bắt đầu từ đó, hắn không dám bất kính với Sở Phàm một chút nào nữa…

“Nhưng tao cảm thấy mày vẫn chưa được dạy dỗ đàng hoàng”.

Sở Phàm ngồi thẳng trên ghế, lạnh lùng ném danh sách “đơn xét công” ra: “Danh sách các tướng sĩ lập công của quân đội trên đây là do Hiệp hội võ thuật các người đổi đúng không?”

Nguỵ Kỳ Luân lập tức đổ mồ hôi như mưa, sau lưng ướt sũng nước…

“Phải, phải!”

Nguỵ Kỳ Luân cắn răng, dứt khoát thừa nhận.

Hắn hiểu rõ theo năng lực của Sở Phàm bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể biết rõ chân tướng của mọi chuyện rồi, hắn hiểu rất rõ tính cách trong mắt không thể có một hạt cát của Sở Phàm.

So với việc nguỵ biện tranh luận tạo thành tai hoạ lớn hơn, còn không bằng trực tiếp thừa nhận, không trốn thoát được.

“Tao cần một lý do”, Sở Phàm vô cùng bình tĩnh, lại mang đến áp lực như hút lấy linh hồn người ta: “Mày cũng biết những chiến sĩ này chiến đầu đến sứt đầu mẻ trán ở tiền tuyến, vinh dự và tương lai bọn họ dùng máu tươi và tính mạng để đổi lấy mà, nhưng lại cứ thế bị các người qua loa như vậy, chỉ vung tay một cái đã thay thế?”

“Mày cũng biết phía sau những quân công này là thanh xuân của bọn họ, là mồ hôi và máu của bọn họ, là hy vọng của người nhà thậm chí là của cả gia tộc”.

“Hiệp hội võ thuật các người lại nhẹ nhàng, thoải mái cướp đi tương lai của người khác như thế”.

Anh như đang lẩm bẩm, lại như đang châm chọc.

Đinh Hình đã sợ đến mức không nói nên lời, run rẩy quỳ dưới đất…

Các đệ tử của Hiệp hội võ thuật cũng rất xấu hổ, vừa phức tạp vừa áy náy cúi thấp đầu.

Nguỵ Kỳ Luân cũng giật giật mí mắt, đối mặt với cảm giác áp lực của Sở Phàm, hắn yếu ớt thở dài một tiếng: “Long thủ, chuyện này rất phức tạp, người và thế lực dính dáng tới quá nhiều, không phải một hai câu là có thể nói rõ được…”

“Thế này nhé, chúng ta tìm một cơ hội âm thầm bàn bạc một chút, sao hả?”

“Các con cháu nhà giàu trên đơn xét công cũng có rất nhiều người là người của nhà anh, nhà họ Sở ở Đế Đô”.

Nguỵ Kỳ Luân cố hết sức làm chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, còn lấy nhà họ Sở ở Đế Đô ra nói chuyện.

Ý trong câu nói này là Hiệp hội võ thuật và Sở Phàm đều là “người một nhà”, cần gì phải phân chia rạch ròi.

Ánh mắt Sở Phàm vô cùng lạnh lẽo, không hề thay đổi một chút nào: “Hôm nay tao chỉ nói chuyện vì việc công, lên tiếng vì các anh em đã chiến đấu cho Tây Dã”.

“Dù là nhà họ Sở, hay là nhà họ Hoa ở Đế Đô cũng thế thôi”.

Nguỵ Kỳ Luân trợn mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Nếu mày đã nói chuyện này ảnh hưởng đến quá nhiều người và thế lực, được thôi, tao sẽ gọi hết bọn họ tới đây để hỏi cho rõ ràng”, Sở Phàm bình tĩnh nói, vẫy tay với Trần Phong Hoàng.

Trần Phong Hoàng lập tức hiểu ý, chỉ ra những con cháu nhà giàu trên đơn xét công, ra lệnh với binh lính xung quanh: “Mời những người trên này đến đây!”

“Còn nữa, gọi điện thoại cho tướng quân Dương Tuấn Huy, thống lĩnh của chiến khu Yên Kinh, nói Long thủ có chuyện quan trọng muốn tìm ông ta”.

“Vâng!”

Binh lính xung quanh chào một cái, đi thực hiện nhiệm vụ như sấm rền gió cuốn.

Nguỵ Kỳ Luân thầm thấy sợ hãi, lần này có chuyện lớn rồi.

Sở Phàm thì vẫn rất ung dung, kiên nhẫn chờ đợi…



“Brừm brừm brừm…”

Chưa được nửa tiếng, Trần Phong Hoàng dẫn theo các tướng sĩ bắt hết những con cháu nhà giàu có tên trên đơn xét công đến đây hết.

Bọn họ có người ăn mặc xộc xệch, có kẻ người đầy mùi rượu, có kẻ chỉ mặc quần đùi, có thể nói là ai cũng làm trò cười cho thiên hạ.

Điểm giống nhau là bọn họ đều tỏ vẻ giận dữ, vẻ mặt phách lối, phẫn nộ gào thét: “Buông tôi ra, anh có biết bố tôi là ai không?”

“Tên lính chết tiệt, dám động vào bà à, có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi là đủ lột da anh rồi không hả”.

“Láo xược, các người thuộc đơn vị nào, gọi thủ trưởng của các người đến đây”.

Mấy người bọn họ đều đang chơi đùa vui vẻ, nhưng đám lính này lại không biết điều trực tiếp phá cửa bắt bọn họ đến đây…

Đám con cháu nhà giàu này ai mà không nghĩ mình oai phong, mắt cao hơn đầu, sao mà chịu được nỗi nhục lớn như thế được.

“Con mẹ nó, đừng kêu gào nữa, câm miệng hết cho tôi!”

Lúc này, Đinh Hình ở một bên tức muốn nổ phổi, nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ặc…”

Đám con cháu nhà giàu đều giật mình đến mức trợn mắt há mồm…

“Đây là anh Đinh Hình, Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật, còn có các cao thủ của Hiệp hội nữa?”

“Sao bọn họ đều quỳ thế, chuyện gì đang diễn ra vậy?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK