Chương 315: Mộ tổ nhà ông bị người ta đào rồi
Ba câu hỏi liên tiếp của Sở Phàm, câu nào cũng sắc bén đâm vào tim.
Hiện trường yên lặng như tờ, không khí cực kỳ bí bách.
Bọn họ không phải là kẻ ngốc, đương nhiên bọn họ hiểu hết những câu hỏi của Sở Phàm, hơn nữa ai cũng biết rõ.
Chỉ là từ đầu chí cuối không một ai dám nhắc đến, dù có người nói ra cũng đã bị quyền thế che trời của nhà họ Lữ đè chết, bốc hơi giữa thế giới.
Thế giới nay không đơn giản như là "Không phải đen thì là trắng, không phải chính thì là tà".
Chỉ cần có quyền lực, có thủ đoạn thì sẽ dễ dàng thay trắng đổi đen khiến người đời phải nói đen thành trắng.
Vì vậy, có thể tưởng tượng ra người ta chấn động biết bao khi Sở Phàm lên án kịch liệt từng hành vi của nhà họ Lữ trước mặt Lữ Bát gia!
Lữ Bát gia cũng trầm ngâm vài giây, ông ta bất giác ngồi thẳng người: "Thế nên, hôm nay cậu đến đây là để đòi công bằng, thay trời hành đạo?"
Ông ta phì cười, vẻ mặt khinh bỉ.
Thời buổi này, người ta đều nói "chính nghĩa" nhưng trong bụng luôn nghĩ đến chuyện "làm ăn".
"Vì chính nghĩa, cũng vì tư lợi".
Sở Phàm bình tĩnh nói: "Lý Hải Đăng là bạn của tôi".
"Còn nghĩa trang mà ông muốn dỡ bỏ để làm Hoàng Lăng ở ngoại ô phía Tây kia có phần mộ của mẹ tôi, ông làm phiền tới sự thanh tịnh của bà ấy".
Ánh mắt Sở Phàm cực kỳ lạnh lẽo liếc nhìn ông ta, hệt như đang nhìn một người chết.
"Thì ra, cậu tới đòi công bằng cho người mẹ đã mất và con gái của Lý Hải Đăng, không có ai sai khiến cậu".
Ánh mắt Lữ Bát gia lóe lên, có vẻ như đã vỡ lẽ ra được. Ông ta cười khẩy, không còn lo lắng gì nữa, lại trở về với vẻ vênh váo hung hăng.
Biết được Sở Phàm không có gia cảnh ghê gớm gì, ông ta hoàn toàn yên tâm.
Hơn nữa, nghĩa trang phía Tây thành phố có thể nói là nghĩa trang bình thường, thậm chí là rẻ tiền nhất của Yên Kinh, cho dù là một ông chủ nhỏ có giá trị con người tầm mấy triệu thôi cũng chẳng thèm chọn nơi đó làm nơi yên nghỉ.
Thế nên, ông ta không cần lo lắng về lai lịch của Sở Phàm nữa.
Chỉ là một tên vô học khá có bản lĩnh, tự cho mình giỏi giang và không có lai lịch gì mà thôi!
Một tên vô học, cho dù võ nghệ có cao cường đến đâu thì cũng chỉ là tên vô học mà thôi, chả bõ bèn gì.
"Chàng trai trẻ, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của cậu, nhưng trên thế giới này, chỉ có nắm đấm không mà muốn báo thù thì chưa đủ".
Lữ Bát gia châm một điếu xì gà, rít một hơi rồi nhả khói, chỉ vào huyệt thái dương của mình một cách đầy khiêu khích: "Cậu phải có đầu óc nữa mới được".
"Giết con trai tôi, sỉ nhục vợ tôi, gây rối ở nhà họ Lữ của tôi, trông thì ghê gớm lắm nhưng chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi...", Lữ Bát gia trên cao nhìn xuống, cực kỳ trịch thượng:
"Cậu có biết vì hành động của mình mà không chỉ mình cậu phải trả giá bằng tính mạng, mà ngay đến người thân, bạn bè và tất cả người có liên hệ với cậu trên cái thế giới này đều phải chịu sự báo thù tàn nhẫn của nhà họ Lữ, phơi thây đầu đường hay không?"
"Hội Thiên Lang của họ Lữ tôi đây có hơn trăm nghìn anh em, trải rộng khắp mười ba tỉnh, nhà họ Lữ của tôi có giá trị lên đến gần trăm tỷ, khống chế hơn nửa giới kinh doanh ở Yên Kinh, có đến hàng trăm nhà quyền quý, quan chức có quan hệ mật thiết với tôi!"
Lữ Bát gia đứng dậy, ngón tay kẹp điếu xì gà chỉ vào mặt Sở Phàm, rít thuốc nhả khói vô cùng kiêu ngạo: "Cậu dựa vào đâu để đấu với tôi? Cậu lấy gì để đấu với tôi? Cậu là cái thá gì!"
"Chỉ là một thằng vô học không làm nên trò trống gì mà thôi!"
Sở Phàm không hề nao núng, tay anh vờn một chiếc ly gốm hoa xanh, bình thản liếc Lữ Bát gia một cái: "Thế ông có tin, chỉ một tên vô học như tôi có thể diệt cả nhà họ Lữ của ông không?"
Anh nhếch môi cười lộ ra hai hàng răng trắng xóa, trông vô hại lắm.
Nhưng lại khiến người ta hãi hùng.
Lữ Bát gia lập tức đơ ra.
Người nhà họ Lữ cũng sửng sốt.
Mấy trăm khách khứa cùng với người hầu kẻ hạ, vệ sĩ cũng ngây ngốc.
"Ha ha ha..."
Sau đó là tiếng cười điên cuồng.
Tiếng cười trắng trợn, ngặt nghẽo, dường như đang nghe một chuyện vô cùng nực cười.
"Thằng oắt này nói gì thế? Diệt cả nhà họ Lữ? Cậu ta có biết mình đang nói cái quái gì không thế? Đó là nhà họ Lữ đấy, nhà họ Lữ nắm quyền thế giới ngầm Yên Kinh suốt trăm năm ròng, không ai có thể rung chuyển được đấy!"
"Ha ha, đánh bại một Tông sư võ đạo thì quên mất mình họ gì thật à? Võ giả có mạnh đến đâu cũng không dám chống lại nhà quyền thế, đúng là không biết tự lượng sức mình".
"Năm nào cũng có kẻ ngốc, kẻ ngốc năm nay nhiều thật đấy! Cậu ta không hề biết quyền lực của Lữ Bát gia mạnh mẽ đến nhường nào".
"Ha ha, đừng vội, tôi muốn xem thử thằng hề ngốc nghếch này có bản lĩnh gì".
Khách khứa xung quanh cười nghiêng ngả, thi nhau chế giễu.
Đúng như Lữ Bát gia đã nói, bây giờ tất cả mọi người đã xem Sở Phàm như một gã hề.
"Bát gia, thằng hề không biết sống chết này đâu cần ông phải ra tay, cứ để tôi giúp ông giải quyết hắn".
Một người đàn ông vẻ mặt vênh cáo, áo vest giày da, ngồi ở vị trí "giá trị con người chục tỷ" ở hàng đầu tiên bước ra.
Lữ Bát gia nheo mắt, cười ha ha gật đầu, ông ta cũng vui lòng ngồi xem kịch hay.
Ông ta cũng muốn xem thử rốt cuộc bản lĩnh của thằng oắt huênh hoang nói muốn diệt cả nhà mình lớn đến đâu.
"Tự giới thiệu chút nhé, tôi là Hàn Trí Mẫn, chủ tịch tập đoàn Hàn thị ở Yên Kinh, chủ yếu kinh doanh bất động sản và khách sạn, hôm qua vừa mới đột phá con số chục tỷ trên thị trường chứng khoán".
Hàn Trí Mẫn híp mắt, trịch thượng nhìn Sở Phàm: "Đúng rồi, cái nghĩa trang ở ngoại ô phía Tây chôn mẹ cậu ấy, cũng do tôi đầu tư xây dựng đấy".
"Tháng trước tôi đã xin phép nhà nước dỡ bỏ hết mấy phần mộ cản đường, để dành ra vùng đất quý phong thủy tốt cho Bát gia trăm năm sau. Ở nghĩa trang cấp bậc Hoàng Lăng, phần mộ của mẹ cậu đúng là cản tay cản chân..."
Sở Phàm chớp mắt: "Thế nên?"
"Thế nên các cậu phải dời mộ và phối hợp với chúng tôi vô điều kiện. Bát gia để ý đến đất mộ của mẹ cậu đó là phúc hạnh của người mẹ đã quá cố của cậu, là phúc phần tổ tiên nhà cậu để lại, càng là phúc đức tám đời nhà cậu!"
Hàn Trí Mẫn ngẩng đầu, tay chỉ giang sơn: "Lữ Bát gia là nhân vật ở đẳng cấp nào? Là anh hùng tầm cỡ nào? Mọi người đều không có ý kiến gì với việc dời mộ, chỉ có mình cậu là rách việc, cậu giỏi giang lắm chắc?"
"Còn muốn tới chỗ Lữ Bát gia đòi công bằng, còn đòi quấy rối ở nhà tổ nhà họ Lữ, nói lời ngang ngược, cậu là cái thá gì!"
"Đừng nói là Bát gia chỉ để ý đến đất mộ của người mẹ đã chết lâu năm của cậu, cho dù Bát gia để ý đến đất mộ tổ tiên nhà cậu thì tôi cũng sẽ dỡ từ đường nhà cậu để nhường đất cho Bát gia, hiểu chưa?"
Hàn Trí Mẫn chắp tay ra sau, vẻ mặt bất cần đời, hừ lạnh: "Là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu là nên ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai rồi tự chặt hai chân, lăn ra khỏi đây đi".
"Lữ Bát gia nhân hậu, nói không chừng sẽ mở lòng từ bi mà tha cho cái mạng quèn của cậu để cậu sống tiếp".
"Đã hiểu chưa?"
Sở Phàm một tay chống cằm, lấy điện thoại ra hờ hững gửi đi một mệnh lệnh: "Hiểu rồi".
Lúc Hàn Trí Mẫn cực kỳ đắc ý bưng ly rượu vang lên thưởng thức thì Sở Phàm lại thản nhiên thốt ra một câu: "Ông muốn bị người ta đào mộ tổ".
Phụt!
Hàn Trí Mẫn sặc rượu, mặt mày đỏ chót, tức giận mắng: "Mày... Mày nói gì? Thằng khốn, ông đây tốt bụng chỉ cho mày một con đường sống mà máy dám rủa ông đây..."
"Mẹ kiếp, mày là cái thá gì!"
Khách khứa cũng cười ngặt nghẽo.
Lúc này, một người có vẻ là quản gia vội vã chạy vào, sợ hãi hoảng hốt: "Chủ tịch Hàn, hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi..."
"Xảy ra cái đếch gì mà ông sốt sắng cỡ này, người nhà ông chết rồi à?!", Hàn Trí Mẫn đang tức giận vì bị cười cợt nên lập tức tát cho quản gia một cái.
Quản gia uất ức lắm, lời nói thốt ra khiến người khác kinh ngạc:
"Chủ tịch Hàn, mộ tổ nhà ông bị người ta đào rồi".
Hàn Trí Mẫn: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy...