Chương 251: Đoàn tụ
"Bố!! Mẹ!!"
Hình ảnh Sở Phàm và Vân Mộc Thanh lần lượt nhảy xuống sông khiến Đan Đan hoảng sợ đến tái cả mặt. Cô bé vấp váp chạy đến bờ sông khóc toáng lên, người qua đường tốt bụng thấy vậy vội vã ôm lấy bé, vừa dỗ dành vừa gọi cảnh sát.
Người xúm lại đông nghẹt trên cầu, bàn tán xôn xao.
"Thanh niên bây giờ bị gì vậy? Hở chút là tự sát”.
"Đúng vậy, sông đã sâu mà trời còn lạnh, nhảy xuống chỉ có đường chết, số người gặp tai nạn dưới nước mỗi năm chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?"
"Ôi, chỉ tội cho đứa bé, mới tí tuổi đã thành mồ côi...”
Đan Đan đang gạt nước mắt, nghe vậy thì gắt lên: “Nói bậy! Bố mẹ cháu không sao hết! Không sao hết! Đan Đan không muốn mồ côi đâu hu hu hu...”
Mấy người phụ nữ mủi lòng trước hình ảnh này bèn vội vã an ủi cô bé, đồng thời gọi điện cho cảnh sát, nhờ họ lập tức đến cứu hai mạng người.
Đúng lúc ấy, bỗng có người hô to: “Nhìn kìa! Trên sông có bóng người! Cô gái còn sống!"
Toàn bộ người có mặt nhốn nháo.
"Sở Phàm! Sở Phàm! Anh ở đâu?"
Cả người Vân Mộc Thanh ướt sũng, trôi nổi dập dềnh trên dòng sông sâu không thấy đáy. Cô hốt hoảng quát to, dáo dác nhìn khắp nơi tìm tung tích Sở Phàm.
Tên khốn nạn, sao lại ngu như vậy chứ? Anh ta không nhận ra cô chỉ lỡ lời trong lúc tức giận thôi sao? Sao có thể nhảy sông ngay lập tức như vậy?!
Trong lòng Vân Mộc Thanh chỉ còn lại hối hận và tự trách. Khi thấy Sở Phàm gieo mình xuống sông, cô ngây ra như bị sét đánh rồi tuân theo bản năng mà nhảy theo không chút do dự.
Lỡ như Sở Phàm không biết bơi thì sao? Lỡ như anh đuối nước thì sao?
Vừa nghĩ đến khả năng Sở Phàm có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, bao nhiêu oán hận và phẫn nộ trong lòng cô lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu: phải cứu Sở Phàm.
Đến cả an toàn của bản thân mình, cô cũng quên mất.
"Sở Phàm! Anh ở đâu! Anh ra đây ngay cho tôi!"
Vân Mộc Thanh dùng hết sức bình sinh mà thét lên. Tuy khả năng bơi lội của cô không tệ nhưng dù sao cũng là phận chân yếu tay mềm, cái lạnh cắt da cắt thịt từ dòng nước khiến cả người cô cứng đờ, càng lúc càng không cảm nhận được tay chân mình. Môi cô trắng bệch, gương mặt tái nhợt, chỉ có thể không ngừng quẫy đạp mới có thể giữ cho cơ thể thăng bằng, không bị cuốn xuống đáy sông.
"Sở Phàm! Tên khốn nạn nhà anh, cút ra đây cho tôi! Tôi biết anh không sao, anh nhất định không sao!"
Vân Mộc Thanh nhìn mặt sông mênh mông trống trải trong màn đêm, thét lên: “Đồ khốn nạn! Anh có quyền gì mà bỏ đi hả? Năm năm trước anh đã bỏ hai mẹ con tôi lại, bây giờ lại muốn đi ư?"
"Tôi nói cho anh biết, đừng hòng! Cả đời này anh cũng đừng hòng thoát khỏi mẹ con tôi!"
"Anh còn là đàn ông thì xuất hiện ngay cho tôi! Xuất hiện ngay!"
Gió đêm khảy nhẹ những gợn sóng trên mặt sông vô tận nhưng những gì đáp lại cô chỉ là sự tĩnh lặng khôn cùng, tựa như dõi mắt nhìn vào vực sâu, đâu đâu cũng là màn đêm tuyệt vọng.
Không có tiếng đáp lại.
"Sở Phàm... Anh xuất hiện đi, mau xuất hiện đi...”
Vân Mộc Thanh vừa gạt nước mắt vừa ra sức quạt nước để bơi về phía trước. Một đợt sóng chồm lên rồi nện xuống đầu, cảm giác buốt giá thấu xương khiến cô suýt nữa ngất đi.
Cô thừa nhận, vào giây phút Sở Phàm nhận mình là người đàn ông cô đã đau khổ chờ đợi suốt năm năm qua, sự phẫn nộ và xót xa chưa từng có đã dâng trào trong lòng cô, nhưng đồng thời cũng là sự nhẹ nhõm và mừng rỡ...
Cơn giận sau đó chẳng qua chỉ đến từ nỗi mong ngóng tích tụ nhiều năm qua mà thôi, trong lòng cô đã tha thứ cho anh từ lâu.
Bằng không sao cô lại có thể không màng đến an nguy của mình mà nhảy xuống cứu anh!
"Sở Phàm... Em xin anh, anh mau xuất hiện đi, đừng làm em sợ...”
Vân Mộc Thanh hoảng hốt bơi mãi, khó nhọc tìm kiếm bóng dáng Sở Phàm, đôi mắt nhòa lệ từ khi nào không hay.
"Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, em sẽ không trách anh nữa, chỉ cần anh xuất hiện, em sẽ cho anh một cơ hội”.
Cô tìm mãi, tìm mãi mà vẫn không thấy tung tích người kia. Giây phút ấy, Vân Mộc Thanh vỡ òa, nghẹn ngào nấc lên: “Sở Phàm, chỉ cần anh bình an vô sự, em sẽ không giận anh nữa đâu. Chúng ta về nhà đi, gia đình chúng ta đoàn tụ cùng nhau có được không...”
Ào!
Đúng lúc ấy, một bóng người trồi lên từ cách đó không xa.
Anh bơi đến bên Vân Mộc Thanh, cười rạng rỡ: “Em nói rồi đấy, không được đổi ý nhé!"
"Sở Phàm?!"
Vân Mộc Thanh trợn tròn đôi mắt. Cô ôm chầm lấy anh trong nỗi vui mừng khôn xiết, khóc nức nở.
Đột nhiên cô vung tay đẩy anh ra, tức giận quát: “Khốn nạn! Khốn nạn! Anh dám giỡn mặt với em! Anh có biết em lo cho anh thế nào không? Anh có mệnh hệ gì thì Đan Đan biết làm sao bây giờ, em...”
Sở Phàm không biện giải gì cho mình mà chỉ nâng gương mặt lạnh buốt của người đẹp lên, đặt xuống một nụ hôn mạnh mẽ.
"Ôi...”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh tròn xoe. Cô vừa thẹn vừa giận mà đẩy anh mấy phen, nhưng sau đó lại vòng tay choàng lấy cổ anh.
Hai bóng người ướt đẫm như chuột lột trôi nổi trên mặt sông, siết nhau vào lòng. Đôi tim rực cháy như thể muốn đun sôi dòng nước sông lạnh lẽo.
Một hồi sau, cả hai mới chịu tách ra.
"Trơ trẽn! Khốn kiếp! Lưu manh! Háo sắc!"
Gương mặt Vân Mộc Thanh đỏ rần, vung tay nện vào ngực Sở Phàm.
Tên khốn nạn lại dùng cách bỉ ổi này để gạt cô, cố tình nhảy sông tự sát khiến cô phải thốt ra những lời ngượng chín cả người ấy?
Sở Phàm bật cười sang sảng: “Nếu không quyết liệt một chút thì sao có thể khiến em bỏ qua vết nứt trong lòng mà chấp nhận anh lần nữa?"
Anh vuốt gọn tóc mai người đẹp, nhìn gương mặt tuyệt trần kia với ánh mắt chứa chan tình cảm.
"Gã đàn ông vô trách nhiệm, bỏ vợ bỏ con năm năm trước đã chết dưới đáy sông rồi”.
"Người đứng trước mặt em bây giờ là người đàn ông sẽ yêu thương em hết phần đời còn lại, Sở Phàm”.
Đôi mắt Vân Mộc Thanh đỏ hoe, nước mắt lại rơi như mưa, nặn ra một nụ cười: “Sến chết đi được, sao còn chưa đưa em lên bờ?"
"Còn ở đây nữa chắc em chết cóng mất, khi đó hai ta xuống điện Diêm Vương mà kết hôn cho rồi”.
"Hừ, Diêm Vương là ai mà dám bắt vợ anh đi chứ?"
Sở Phàm cười một tiếng đầy ngang ngược rồi bế Vân Mộc Thanh lên, chậm rãi đứng thẳng người trong làn nước, sau đó ung dung bước đi trên mặt sông như đi trên đất bằng, vừa thản nhiên lại vừa khí phách hệt như tuyệt chiêu Thủy Thượng Phiêu trong phim võ hiệp vậy.
Đám đông đang tụm lại quan sát cũng ngạc nhiên không thôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang đóng phim à?
Khi cảnh sát và lính cứu hỏa đến hiện trường, thấy người trong cuộc bình yên vô sự thì dặn dò mấy câu rồi giải tán đám đông.
"Mẹ ơi! Hu hu, bố mẹ không sao hết, làm Đan Đan sợ muốn chết!", gương mặt Đan Đan đã lem nhem vì nước mắt lẫn nước mũi, trông đáng thương vô cùng.
Vân Mộc Thanh gạt lệ, ngồi xuống ôm lấy con gái đang hoảng sợ vào lòng rồi nói với vẻ đầy nghiêm túc xen lẫn tự hào và hạnh phúc.
"Con gái, đây chính là bố của con, là bố ruột của con, mau chào bố đi”.
Đan Đan chớp mắt, đoạn cười rộ lên: “Bố ơi!"
Đôi mắt Sở Phàm cũng ngập nước, nghẹn ngào thốt lên: “Ơi, gọi thêm lần nữa đi con...”
"Bố ơi!", Đan Đan ùa vào lòng anh, sung sướng ríu rít không ngừng: “Bố ơi, bố ơi, bố ơi!"
Sở Phàm ôm con vào lòng, nước mắt tràn bờ mi.
Đàn ông không phải không biết rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến đáy lòng của họ mà thôi.