Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đêm khuya, trong thư phòng của phủ Vương gia Sở.  

             Sở Trí Hậu ngồi trước bàn đọc sách, vừa phê duyệt xong mớ tấu chương cao tới nửa người, văn kiện trên bàn còn toả ra mùi thơm nhè nhẹ của mực tàu…  

             Đôi mắt sâu thẳm của ông ta nhìn ánh nến trước mắt, nghiêng ngả lấp lánh, sáng tối không ổn định, không biết ông ta đang nghĩ gì.  

             “Cọt kẹt…”  

             Ông Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa, bưng trên tay một hộp thức ăn đêm, trên đó là vài món ăn đặc sắc, Ông Bảo lên tiếng: “Vương gia, vẫn đang nghĩ về chuyện của Đại Thế tử sao?”  

             Mấy ngày nay ông ta liên tục khuyên nhủ, cuối cùng Sở Trí Hậu cũng chịu nể mặt cháu gái Đan Đan mà đồng ý đi gặp Sở Phàm, chủ động làm hoà.  

             Nhưng không ngờ hai bố con nhà này không ai chịu nhường ai, cả nhà đang yên đang lành đoàn viên lại không vui mà chia tay giữa chừng.  

             Sở Trí Hậu định thần lại, thấp giọng nói: “Ông Bảo, chú nói xem, con trai trong khắp thiên hạ này có phải cứ thích đối đầu với bố chúng nó không?”  

             Ông Bảo bất lực nói: “Người xưa có câu: ‘kiếp trước là oan gia, kiếp này là bố con’, âu cũng là duyên phận”.  

             “Tuy nhiên Đại Thế tử cũng không phải kiểu người không hiểu chuyện, chỉ cần thêm chút thời gian, dù gì cũng là máu mủ ruột rà, như xương với thịt có đúng không?”  

             Sở Trí Hậu im lặng không nói gì, chỉ ăn vài miếng điểm tâm rồi lại cầm tấu chương lên xem.  

             Ông ta không nghi ngờ gì mà nhấp một hớp trà nguội, không đắng chát giống ngày thường, lần này có vị ngọt nhẹ của thảo dược, thấm vào tim phổi, cảm giác buồn bực áp bức đã lâu trong lồng ngực cũng giảm đi không ít.  

             “Ông Bảo, trà hôm nay không tồi, là vị đại sư nào pha đấy?”  

             Sở Trí Hậu hơi bất ngờ, có thể pha ra loại trà ở mức này thì chắc chắn là đại sư đông y hạng nhất.  

             Ông Bảo khẽ cười: “Vương gia, trà này là do Đại Thế tử đưa cho tôi”.  

             “Sau khi chúng ta rời đi, cậu ấy gửi tin nhắn đến, là một trang công thức, bảo rằng có thể thải độc gan, giảm tính hàn, nâng cao tinh thần, bổ não nữa”, dưới cái nhìn hơi nghi ngờ của Sở Trí Hậu, Ông Bảo tiếp tục nói.  

             “Tuy rằng trên miệng cậu ấy nói là muốn hiếu kính ông già tôi đây, mong tôi chú ý sức khoẻ, nhưng thật ra tôi biết rõ công thức nấu thuốc này chuẩn bị cho Vương gia”.  

             “Một người qua loa như tôi thì làm sao có tâm sự gì hại đầu óc tim gan đâu, cậu ấy cứng miệng không chịu xuống nước thế thôi, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến ông đấy ạ”.  

             “Nhớ tôi? Nó lại chả ước gì tôi chết sớm ấy chứ, đợi tới ngày tôi vào nhà xác, chắc nó say ba ngày ba đêm chưa tỉnh, khéo tắt thở vì vui quá”, Sở Trí Hậu nhướng mày, phản bác lời Ông Bảo.  

             Ông Bảo chỉ biết cười gượng bất lực, cũng biết những lời này đều là lời nói lúc tức giận, ông ta hiểu rõ hai bố con cố chấp này hơn ai hết.  

             Ông ta không lên tiếng mà hầu hạ đằng sau.  

             “Báo cáo!”  

             Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một bảo vệ dâng lên bức mật hàm: “Biên giới Tây Dã, cấp báo tám trăm dặm, tình hình quân đội khẩn cấp”.  

             “Mau đưa lên!”  

             Ông Bảo nhanh chóng tiếp lấy rồi đưa sang, Sở Trí Hậu mở phong thư, đôi mày kiếm cau chặt lại:   

             “Biên giới Tây Dã cấp báo, Tây Hạ xâm phạm biên giới Đông Hoa chúng ta, hôm qua đã xảy ra xung đột, phía chúng ta hi sinh mười bảy người, bị thương ba mươi sáu người”.  

             “Tây Hạ tuyên bố, ngưng giao thương mọi hoạt động kinh tế với nước ta, tiến hành phong toả…”  

             “Đây là muốn khiêu chiến ư?”  

             Ngón tay Sở Trí Hậu gõ nhịp lên mặt bàn, kinh nghiệm quân sự nhiều năm đã làm ông ta ngửi thấy trước mùi của chiến tranh: “Từ ngàn xưa Tây Hạ và Trung Nguyên đã có xung đột, mười mấy năm này, Tây Hạ đã nằm gai nếm mật mà luyện tập binh lính tích trữ lương thực, bồi dưỡng ra một lớp binh lính tinh nhuệ, hiện giờ muốn vật tay với chúng ta, giành một ít đất Trung Nguyên”.  

             “Hừ, một đám hề qua cầu rút ván, lúc trước khi Đại Thế tử còn nhậm chức ở Tây Dã, đám khỉ Tây Hạ này không dám hó hé một chút nào, bây giờ thì nhảy nhót vui vẻ như thế, đúng là trên núi không có cọp thì đến khỉ cũng xưng vương”.  

             Ông Bảo lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng bực bội khó chịu.  

             Từ lúc Sở Phàm giao quyền lại rồi từ chức, ba chiến khu lớn, tám vị vương tộc và Thái tử Hứa ở Đế Đô, ai cũng muốn nuốt trọn miếng thịt béo là quân Tây Dã.  

             Vỏn vẹn trong năm năm, thế lực nội bộ Tây Dã phân tán tách rời đủ hướng, vàng thau lẫn lộn, hỗn độn thành một nồi cám heo, kẻ xấu lộng hành.  

             Bọn đạo tặc Tây Hạ nhiều lần xâm phạm biên giới, cướp người cướp của cướp tài sản, dân cư Tây Dã khó khăn trăm đường, mà nội bộ Tây Dã lại chỉ biết lục đục với nhau, không quan tâm những thứ này, dẫn đến đối phương càng lúc càng kiêu căng ngạo mạn, dẫn đến họa lớn ngày hôm nay!  

             Biên giới Tây Dã, ắt phải ra trận.  

             “Về phía Tây Dã, đã đến lúc nên chỉnh đốn đàng hoàng lại rồi”, Sở Trí Hậu trầm ngâm nói: “Phải phái một người quả quyết, mánh khoé sang mà quản bọn này”.  

             Ông Bảo cười nói: “Vương gia, còn cần phải suy nghĩ sao, người cần không phải đã ở ngay trước mắt?”  

             “Ngoài Đại Thế tử là Quân thần Tây Dã liêm chính đứng đắn ra còn ai có tư cách tiếp quản Tây Dã nữa chứ?”  

             Sở Trí Hậu im lặng không nói, chỉ từ từ bưng chén trà nguội trên bàn lên, uống một hơi hết sạch…  

             Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm mở tivi hay internet ra thì đều là tin tức lớn của tối hôm qua.  

             “Tây Hạ nhiều lần xâm phạm biên giới Tây Dã của chúng ta, hôm qua đã phát sinh hoả chiến, quân ta tử vong mười bảy người, bị thương ba mươi người…”  

             “Bộ chúng tôi kịch liệt phản đối, khiển trách Tây Hạ…”  

             Một vài người dân nhiệt huyết càng làm kích động đám đông:  

             “Chỉ biết khiển trách, phản đối thì có ích gì, cục tức bị chèn ép, áp bức này làm sao mà nuốt xuống được? Đám quân lính Tây Dã làm cái quái gì thế, không phải là chiến khu giỏi đánh đấm nhất Đông Hoa hay sao? Yếu thế này mà còn dám lớn lối?”  

             “Người anh em, anh không biết sao, Tây Dã bây giờ đã không còn là Tây Dã của năm năm trước nữa rồi, Long thủ giao quyền lại rồi từ chức, cả chiến khu Tây Dã chỉ biết tranh giành quyền lực, cả chiến khu trở nên chướng khí ngột ngạt…”  

             “Đúng là ngột thật, nếu mà Long thủ còn tại chức thì làm gì tới lượt đám khỉ Tây Hạ đó hỗn láo? Thứ gì không biết…”  

             “Giả sử phi tướng ở Long thành, ngựa Hồ nào vượt khỏi núi Âm…”(hai câu thơ của bài thơ Ra cửa ải – Vương Xương Linh thời Đường)  

             “Chúng ta phải chung tay khẩn cầu cấp trên, cùng mời Long thủ ra mặt chiến đấu lần nữa, tôi ghi danh đầu quân đầu tiên!”  

             “Đánh! Thân là đàn ông mà sợ chiến đấu ư!”  

             Sở Phàm âm thầm xem hết những điều này rồi tắt điện thoại và tivi.  

             Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, một Tây Hạ nhỏ bé chật hẹp cuối cùng cũng nuôi âm mưu chiến lớn một phen…  

             Chỉ là anh không ngờ, mới vỏn vẹn năm năm mà quân đội Tây Dã tinh anh trước đây lại trở thành như hôm nay.  

             Làm người khác rùng mình, làm người ta đau lòng…  

             Cuộc chiến mất nước ngày xưa, tiên hoàng giữ chặt biên cương, chưa hết hai mươi mấy năm mà lại vang tiếng vó ngựa chiến chinh, tranh quyền đoạt lợi.  

             Sở Trí Hậu dựa vào sức của một mình ông ta mà chinh phục liên tục chinh phục được mười sáu nước, khổ sở chống đỡ hai mươi năm hoà bình cho Đông Hoa.  

             Sau đó, quân Long Hồn Tây Dã của Sở Phàm và quân Bắc Lang của Tần Thiên Hạo lần lượt trấn giữ biên giới tây và đông, mới tiếp tục bảo vệ hoà bình mười năm nữa.  

             Mười năm tiếp theo, lại là ai có thể đứng ra mà gánh vác?  

             Sở Phàm đứng dậy, nhìn non nước phồn vinh như lụa dệt ngoài cửa sổ, thực chất, lúc này đã súng đạn liên miên, nguy hiểm trập trùng.  

             Nhưng nếu quốc gia gặp nạn thật, lúc sống chết tồn vong này, anh vẫn chọn cầm quân xuất chinh lần nữa, không quay đầu lại!  

             “Tây Dã, tôi sẽ trở lại”.  

             Nhưng không phải bây giờ, thời cơ chưa tới.  

             “Reng reng…”  

             Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, kèm theo là tiếng khóc oan ức kêu cứu của Trần Vi Vi: “Hu hu, anh Phàm, nhà em bị chủ nợ chặn cửa, em sợ quá”.  

             Tim Sở Phàm rơi mất một nhịp, nói: “Đừng sợ, anh đến ngay”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK