Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 407: Rút quân ba trăm cây số

Trong ngoài đại doanh trại, tiếng nói cười sỉ nhục điên cuồng của đám quan quân Tây Hạ không ngừng vang lên.

Bên ngoài, sứ thần Đông Hoa vô cùng tức giận, nhưng ông ta không thể làm gì được.

Tướng quân bên thua sao có thể nói chuyện tôn nghiêm đây?

Bọn họ chỉ có thể để mặc người khác nhục mạ mà thôi.

“Chủ tướng của quân tôi, Quân thần Long Hồn đã đặc biệt phái tôi đến để đưa một bức thư cho đại tướng quân Tây Hạ”, sứ thần đưa một bức thư ra rồi nói lớn.

Đám người Tây Hạ nhìn nhau, cười chế nhạo.

Xem ra là thư đầu hàng.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã nhận được không dưới mười bức thư đầu hàng.

Lúc đầu còn nghĩ rằng vị ‘Quân thần của Long Hồn’ mới được bổ nhiệm này sẽ có bản lĩnh gì đó, nhưng không ngờ, vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát.

Hô Diên Thiên gác hai chân lên bàn, hưởng thụ sự xoa bóp của hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, hắn nhắm mắt, phất tay chán nản.

Phó tưởng bên cạnh hắn hiểu ý ngay, chỉ vào sứ thần, nhếch mép cười nói: “Quỳ xuống, dâng lên đây”.

“Anh, ức hiếp người quá đáng!”, sứ thần Đông Hoa tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

“Hả? Hỗn xược, trước mặt đại tướng quân, sao mày có thể hỗn láo như vậy? Muốn chết sao?”, tên phó tướng kia hung hăng rút kiếm ra, binh sĩ xung quanh cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, tất cả nhìn chằm chằm vào sứ thần.

Sứ thần chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, nhục nhã quỳ xuống đất.

“Ha ha ha...”

Đám binh sĩ xung quanh đột nhiên bật cười, cảm giác giẫm lên đầu người khác khiến bọn họ cảm thấy vô cùng thích thú.

“Tao muốn xem thử, tên nhãi đó viết cái gì cho tao”.

Hô Diên Thiên nheo mắt, dùng con dao vừa cắt trái cây để mở phong bì, một giây sau, con ngươi của hắn chuyển động mạnh, nghiến răng ken két!

Bên trên chỉ viết hai chữ: “Rút lui”!

Nét bút uyển chuyển, cứng cáp, bộc lộ tính cách độc đoán.

Mọi người im lặng đến chết người, tất cả các mọi người đều sững sờ, mặt đỏ bừng, cứ như thể có ai tát vào mặt vậy.

Ngay cả sứ thần Đông Hoa cũng sửng sốt, bọn họ cứ tưởng đây là một bức thư đầu hàng, nhưng không ngờ lại là thư chiến!

Không ngờ vị Quân thần của Long Hồn mới được bổ nhiệm này lại có khí thế như vậy.

“Ha ha ha, hay lắm, hay lắm, ông đây nhẫn nhịn chờ đợi ba tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy khí thế của chủ soái Đông Hoa rồi!”, sứ thần bật khóc, vui mừng cười nói:

“Bây giờ các người có giết tôi thì cũng đáng”.

Hô Diên Thiên tức giận, xé lá thư thành từng mảnh.

Phó tướng phẫn nộ gầm lên, rút kiếm ra: “Khốn kiếp, hôm nay ông đây sẽ cho mày toại nguyện, chém mày thành tám khúc sau đó ném vào sa mạc để nuôi bầy sói”.

“Đại tướng quân, hình như trong thư còn có vật gì đó”.

Đúng lúc này, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh đột nhiên nói, lấy ra một thẻ kim loại đen bên trong bức thư.

Tấm thẻ được làm bằng sắt khá nặng, mặt sau chạm khắc một con dạ quỷ răng nanh đeo mặt nạ, uy phong lẫm liệt, vô cùng khí thế.

Hô Diên Thiên liếc mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trắng bệch như tờ giấy trắng.

“Bịch”.

Hô Diên Thiên quỳ gối xuống đất, thịt rượu trên bàn cũng bị lật đổ.

“Là hắn, hóa ra là hắn, hắn đến rồi”.

Hô Diên Thiên vô cùng kinh ngạc và hoảng loạn.

Rầm!

Trong doanh trại, tất cả quan quân Tây Hạ đều chết lặng, trơ mắt nhìn.

“Đại tướng quân, chuyện này, chuyện này là sao?”

Hô Diên Thiên là đệ nhất dũng sĩ ở Tây Hạ bọn họ, là chiến thần trăm trận trăm thắng, kim đao phò mã do hoàng tộc chỉ định.

Sao có thể bị một tấm thẻ sắt dọa sợ đến mức quỳ gối và hoảng loạn vậy chứ?

“Đại tướng quân, anh nói ai đến cơ? Có chuyện gì vậy?”, phó tướng đỡ Hô Diên Thiên dậy, trong lòng đầy nghi hoặc.

“Quỷ Vương! Hắn, hắn là Quỷ Vương!”

Sắc mặt Hô Diên Thiên trắng bệch như tờ giấy trắng, ba hồn bảy vía như bay đi đâu mất, kinh ngạc nhìn tấm thẻ bài, hoảng sợ nói: “Đây là lệnh bài Diêm Vương, năm năm trước là thứ đồ khiến thế giới hắc ám phương Tây nghe tin liền sợ mất mật”.

“Mỗi lần trước khi Quỷ Vương muốn tiêu diệt một tổ chức nào đó, đều sẽ gửi lệnh bài Diêm Vương, cho thấy hắn sắp đến rồi”.

Ầm...

Mọi người lại một lần nữa xôn xao.

Quỷ Vương? Người đã phá hủy Thánh điện năm năm trước, giết hết người của thế giới hắc ám phương Tây.

Nghe đồn, chẳng phải hắn chết rồi sao?

Sao giờ lại xuất hiện, lại còn thành người của Đông Hoa?

Chuyện này…

“Đại tướng quân, cho dù hắn là Quỷ Vương thì đã sao chứ? Tây Hạ chúng ta có năm mươi nghìn kỵ sĩ sắt, bất khả chiến bạn, còn phải sợ một mình hắn sao?”, phó tướng kiêu ngạo, cả đám tướng sĩ cũng không phục.

Bọn họ đã thắng quá nhiều trận, đang hừng hực khí thế, sao có thể sợ hãi một người chứ?

Cho dù năm đó hắn tàn sát cả thế giới hắc ám phương Tây thì đã sao, bọn họ là những chiến binh ưu tú đã được huấn luyện nghiêm ngặt và tham gia thực chiến, sao có thể so sánh với đám bang phái ngầm đó chứ?

Bốp!

Hô Diên Thiên tát một cái vào mặt phó tướng, tức giận gầm lên: “Mày thì hiểu cái gì, mày không hề biết hắn mạnh cỡ nào đâu”.

“Diêm Vương muốn mày chết thì không ai dám để mày sống thêm giờ khắc nào đâu!”

“Lệnh bài Diêm Vương đã gửi đến đây thì chúng ta sẽ phải chết. Mau truyền lệnh cho ba đội quân canh gác và tuần tra cẩn thận, nếu không, bọn mày sẽ là người chết tiếp theo đấy”.

Tất cả quân sĩ trố mắt nhìn nhau, cảm thấy thật kỳ quái.

Đối phương dám giết người trong đại quân của bọn họ? Đúng là ăn gan hùm mật gấu!

“Báo, báo cáo, đại tướng quân, không hay rồi!”

Lúc này, một vài binh sĩ mặt đầy máu hoảng sợ chạy vào: “Ba vị tướng tiên phong của đoàn quân dũng sĩ đã bị ám sát, một kiếm đứt cổ”.

Mọi người kinh ngạc.

Đoàn quân dũng sĩ là đơn vị tiên phong của quân đội, mỗi chiến binh đều là dũng sĩ tinh anh, vậy mà cả ba vị tướng quân đều bị giết? Chuyện này...

Vẫn chưa hết...

“Báo cáo, đại tướng quân, Quân sư Hạ của quân đội chúng ta đã chết đột tử trong lều, nôn ra máu mà chết”.

Đám tướng sĩ hoảng sợ, mười phút trước Quân sư Hạ vẫn còn uống rượu vui vẻ với họ, vậy mà vừa trở về đã bị giết rồi?

“Đại, đại tướng quân, thú cưỡi của anh đã bị chặt đầu, hiện đang bị treo trước đại doanh...”

Ầm...

Mọi người sững sờ, không thể ngồi yên được nữa.

Quỷ Vương đó thật hung hãn!

Đây là lời uy hiếp cảnh cáo trần trụi, ngay cả người bên cạnh bọn họ cũng bị giết dễ dàng như vậy, giây tiếp theo chẳng phải đến lượt bọn họ sao?



Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được Quỷ Vương đáng sợ thế nào!

“Đại tướng quân, làm... làm sao bây giờ?”

“Đại tướng quân, anh mau đưa ra ý kiến đi”.

“Người của chúng ta không thể bị hắn giết sạch được...”

Hô Diên Thiên tức giận gầm lên: “Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể làm theo lời hắn nói, rút quân!”

Hô Diên Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ, chỉ một lá thư mà đã khiến đại tướng quân Tây Hạ như hắn phải rút quân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn sẽ mất hết uy tín.

Nhưng bây giờ, không thể quan tâm đến những điều đó nữa, nếu còn không rút lui thì có khi cái mạng này cũng chẳng còn.

Hắn đập bàn, mắt đầy vẻ sợ hãi, liên tục gầm lên nói: “Truyền lệnh của tao, lập tức rút quân, kéo quân, đại quân nhổ trại, rút lui ba trăm cây số!”

Toàn bộ doanh trại đều trở nên hoảng loạn.

Sứ thần Đông Hoa rơm rớm nước mắt, ngửa mặt lên trời hét lớn:

“Trời phù hộ Đông Hoa, nước ta được cứu rồi!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK