Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Nói thật thân phận

“Cảm ơn bố, đây là món quà Đan Đan thích nhất”, cô bé hôn má Sở Phàm mấy cái, vô cùng vui vẻ.

Vân Mộc Thanh lén lau nước mắt, dịu dàng nói với Đan Đan: “Con ước đi, hôm nay cả thành phố cùng đón sinh nhật với con, điều ước này chắc chắn sẽ linh nghiệm”.

“Vậy Đan Đan thành tâm một chút, đi mặc lên người bộ váy công chúa”, cô bé nghe thấy lời mẹ nói, đột nhiên phấn khích chạy đến ‘tòa lâu đài’ lấy một bộ váy Bạch Tuyết.

Vân Mộc Thanh mím môi cười, khoanh tay nhìn nhóc con vẻ mặt thành thật: “Nhìn con bé nghiêm túc còn hơn cả một tín đồ cuồng đạo”.

Sở Phàm mỉm cười: “Em đoán xem, bé con sẽ ước gì?”

Vân Mộc Thanh lắc đầu cười: “Trẻ con còn ước gì nữa ngoài quần áo đẹp, nhiều đồ ăn vặt, nhiều đồ chơi hơn”.

Thế giới của trẻ con, vô lo vô nghĩ và ngây thơ hồn nhiên.

“Sao băng ơi sao băng, mong bạn có thể thực hiện điều ước của Đan Đan”.

Đan Đan nghiêm túc nói khẽ: “Đan Đan ước, bố Sở Phàm có thể trở thành bố thật sự của Đan Đan”.

Ngay lập tức, Vân Mộc Thanh như bị sét đánh, cơ thể khẽ run, khuôn mặt trắng bệch căng thẳng.

Sở Phàm cũng sững sờ, trong lòng dậy sóng, anh hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống cười nói: “Nhóc con, nói linh tinh gì đó, chẳng phải học sinh mẫu giáo không được nói linh tinh sao? Ngày mai bố phải gặp cô giáo…”

“Đan Đan, đừng suy nghĩ lung tung, bố mẹ sẽ luôn yêu con”, Vân Mộc Thanh cũng vội vàng đi đến.

“Hai người không cần lừa con, con đã biết bố không phải là bố ruột của con từ lâu rồi”.

Giọng Đan Đan trong veo, đôi mắt to đen láy nhìn Sở Phàm, long lanh như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào: “Hôm đó, con ở dưới tầng nghe thấy hết rồi, Đan Đan rất muốn có một người bố, vì vậy mẹ mới nhờ bố Sở Phàm đến giả làm bố của Đan Đan, hai người vẫn luôn lừa con”.

Sở Phàm sững sờ, trái tim như bị thắt lại vô cùng khó chịu.

Vân Mộc Thanh gần như sụp đổ, nước mắt chỉ chực trào ra.

Hóa ra, cái gì con bé cũng biết, cái gì cũng hiểu cả.

“Nhưng con không trách hai người, con biết hai người đều muốn tốt cho Đan Đan, không muốn con buồn, không muốn để con bị người khác bắt nạt, không muốn các bạn mắng con là đồ con hoang”.

Bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm của Đan Đan giơ lên lau đi những giọt nước mắt của Vân Mộc Thanh, cô bé cười vui vẻ: “Hơn nữa, mấy tháng nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Đan Đan, con biết, bố Sở Phàm yêu con, cũng yêu mẹ”.

“Đan Đan mong hai người có thể thật sự ở bên nhau, như vậy, Đan Đan sẽ có một gia đình”.

Vân Mộc Thanh ôm chặt con gái, cảm xúc vỡ òa, nước mắt tuôn rơi: “Mẹ xin lỗi, Đan Đan, xin lỗi con”.

Đan Đan ngoan ngoãn lau nước mắt cho Vân Mộc Thanh, sau đó chạy đến trước mặt Sở Phàm, tươi cười: “Bố Sở Phàm, cảm ơn bố, cho dù bố là ai, dù sau này bố và mẹ không thể ở bên nhau thì bố mãi mãi là người bố Đan Đan thích nhất, yêu quý nhất”.

“Đan Đan yêu bố”.

Cô bé kiễng chân hôn lên má Sở Phàm, cười như một đóa hoa.

Hành động này tựa như lời biết ơn, thỏa mãn và như một lời từ biệt.

Giờ phút này, Sở Phàm không kìm được nước mắt, ôm chặt con gái vào lòng.

Giờ phút ấy, hai người lớn lại khóc òa như đứa trẻ.

Màn pháo hoa kéo dài trọn vẹn hai giờ đồng hồ, sau đó Sở Phàm đưa Vân Mộc Thanh và Đan Đan xuống núi, tìm khách sạn nghỉ lại.

Nhìn từ bên ngoài, họ vẫn là gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc, chuyện xảy ra trên đỉnh núi đều nhất trí chọn cách quên đi, coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng sâu trong lòng lại hiểu rõ, mối quan hệ ấm áp mập mờ này giữa bọn họ khó mà duy trì được nữa.

Tương lai ai đi ai ở, chung quy cũng phải có một kết cục.

Trong phòng, Sở Phàm tắm nước lạnh ba lần, vẫn không cách nào khiến bản thân lấy lại bình tĩnh, đầu óc rối tung.

Anh ngồi bên giường, nhìn bức ảnh gia đình ba người anh, Vân Mộc Thanh và Đan Đan, lại nhìn báo cáo xét nghiệm quan hệ bố con mà Tần Thiên Hạo gửi đến.

Trong lòng rối rắm hỗn loạn, trằn trọc trăn trở.

Mười phút sau, anh đột ngột đứng dậy, hít sâu một hơi.

“Tối nay mình sẽ thú nhận thân phận với hai người họ, mình đã trốn chạy năm năm rồi, không thể trốn tránh thêm nữa”.

Lúc này, trong phòng Vân Mộc Thanh.

Vân Mộc Thanh ngây người nhìn trần nhà, tâm tư rối bời.

Nửa năm trước, Sở Phàm bỗng bước vào cuộc sống của cô, tình cờ trở thành ‘bố giả’ của Đan Đan, lại trùng hợp giúp cô giải quyết hết rắc rối này đến rắc rối khác.

Lúc cô chưa kịp nhận ra, cuộc sống của cô đã gắn chặt cùng người đàn ông này, có vẻ như cô thực sự động lòng rồi, dường như đã thật sự đắm chìm, không thể thoát ra được.

Chỉ là, trong lòng cô luôn tồn tại một nút thắt, năm năm trước, người đàn ông điên cuồng một đêm ở quán bar đó mới là bố ruột của Đan Đan.

Bây giờ anh ta đang ở đâu? Liệu có biết mình có một cô con gái hay không? Nếu anh ta quay lại, mình phải đối mặt với anh ta ra sao? Con gái phải đối mặt với anh ta thế nào đây?

Tâm trạng phức tạp này trở thành cái gai trong lòng cô, khiến cô chẳng có cách nào đưa ra lựa chọn giữa Sở Phàm và người đàn ông đó.

Thậm chí có lúc, cô lại sinh ra ảo tưởng hoang đường ‘Nếu Sở Phàm là tên khốn năm đó vậy có lẽ tốt hơn nhiều’.

Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, tỉnh dậy rồi vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Vân Mộc Thanh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc hơn mười phút, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cô hít một hơi sâu.

“Đan Đan, chẳng phải con vẫn luôn muốn biết chuyện về bố ruột của con à?”



Vân Mộc Thanh ôm cô bé, cười dịu dàng nói: “Tối nay đi đến một nơi cùng với mẹ, mẹ sẽ nói cho con biết”.

Đan Đan chớp đôi mắt to tròn, hỏi: “Vậy, vậy sau khi chúng ta quay lại thì sao ạ…”

Vân Mộc Thanh đột nhiên mỉm cười, rực rỡ tươi sáng, tràn đầy hy vọng: “Sau khi quay về, mẹ và bố Sở Phàm sẽ ở bên nhau như ước nguyện của con, chúng ta sẽ có một gia đình thực sự”.

Cô đã quyết định, buông bỏ quá khứ, gỡ bỏ nút thắt trong lòng, sống vì bản thân mình!

“Thật ạ?”, Đan Đan hứng khởi, đôi mắt đen láy long lanh: “Hi hi, mẹ, mẹ phải cố lên, nhất định đừng để người khác cướp mất bố Sở Phàm”.

Vân Mộc Thanh giả vờ tức giận: “Hừ, tên khốn đó, ngoại trừ mẹ ra thì làm gì có ai thèm để ý chứ, đó là một mối tai họa đó”.

“Dạ vâng, vậy chúng ta phải nhanh chóng thu phục bố để diệt trừ họa cho muôn dân!”, Đan Đan gật đầu như gà mổ thóc.

Vân Mộc Thanh búng mũi cô bé, mặc quần áo vào, yêu cầu khách sạn gọi một chiếc taxi rồi rời đi.

Ngay khi hai người rời khỏi đó, một thân hình cứng ngắc lẳng lặng xuất hiện, Sở Phàm khẽ cười, vội vàng theo sau!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK