Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353: Ân oán ngày xưa

Khoảng chừng hai mươi phút.

Sở Phàm vẫn luôn rất bình tĩnh ngồi vững vàng nhưng khí thế không giận mà uy nghiêm đấy lại càng mang theo sức nặng của đỉnh Thái Sơn, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều sắp không thở nổi.

Tôn Chương run lên lẩy bẩy, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Lưu Tuyến bởi vì bị tên rác rưởi này làm liên lụy nên mồ hôi cũng chảy xuống như mưa, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn Chương, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn nạn trước mặt.

Mấy cảnh sát còn lại càng bất lực, bọn họ chỉ mong lửa giận của vị đại thần tôn quý Sở Phàm mau mau lắng xuống, bọn họ chỉ làm theo lệnh cấp trên, tuyệt đối đừng liên lụy tới bọn họ.

“A…”

Ngay sau đó, cuối cùng Dương Tuấn Huy cũng tới, bốn năm chiếc xe sang trọng dừng dưới tầng, mười mấy người đàn ông và phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, khí chất không tầm thường bị dẫn lên, mắng chửi không ngừng, vô cùng phẫn nộ và không phục.

Con ngươi trong mắt Tôn Chương sắp lồi ra ngoài.

“Chủ tịch của trường trung học phổ thông Dục Hoa, Vương Lưu Phước - người sở hữu nhiều công ty đầu tư bất động sản, tổng tài sản hơn mười tỷ…”

“Giám đốc Tiền của Sở giáo dục, giáo sư Trương của đại học Yên Kinh, còn có rất nhiều người của giới văn học, các nhân vật có thâm niên trong giới truyền thông…”

Những người này đều là nhân vật quyền quý thường ngày khó gặp mặt, thế lực và thực lực của bọn họ không có gì phải hoài nghi!

Vậy mà bây giờ, tất cả đều bị Sở Phàm bắt đến đây?

Phù phù phù

Tôn Chương không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

“Nhìn xem, đủ hết người chưa?”, Sở Phàm quét mắt qua, lạnh lùng hỏi một câu.

Điều này càng khiến da đầu của Tôn Chương trở nên tê rần, những người này đều có liên quan đến việc Trần Vi Vi bị mạo danh, thậm chí một số người thân phận và địa vị quá cao nên ông ta cũng chưa từng gặp qua.

“Mày là thằng nào, dựa vào đâu mà bắt tao? Tao nói cho mày biết, mày đang phạm tội bắt cóc người khác!”, một người đàn ông trung niên gằn giọng bực tức, vừa không phục vừa phát cáu: “Mày biết tao là ai không? Mày biết tao có thân phận gì không? Tao chỉ cần nói một câu với bên cảnh sát là cả lũ chúng mày đều phải vào tù mà bóc lịch…”

“Hiệu trưởng trường đại học Yên Kinh, Phó Xuyên Hoàn, cấp chính sở”, Sở Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta rồi tiếp tục lật giở bản tư liệu trong tay:

“Trong vòng bảy năm nhậm chức, ông đã đút túi ba mươi sáu triệu tiền hối lộ, dựa vào quyền lực để mưu đồ cá nhân, sắp xếp cho tất cả con trai và cháu gái vào đơn vị cơ quan, giữ những chức vụ quan trọng”.

“Ông còn ba lần bị tình nghi với tội danh xâm hại nữ sinh, cuối cùng lại dựa vào thủ đoạn đề cử đi du học, giữ lại trường làm việc để bịt miệng bọn họ, giải quyết trong êm đẹp”.

“Ông còn dính líu đến hơn mười tội danh như gian lận trong học tập, biển thủ quỹ giáo dục quốc gia,… có cần tôi đọc từng cái một cho ông nghe không?”

Lúc này cả người Phó Xuyên Hoàn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt hỏi: “Mày, mày là ai?”

Ông ta tự cho rằng, bản thân đã xử lý tốt những chuyện này không hề để lại dấu vết gì, nhưng sao Sở Phàm lại biết được tường tận đến thế.

Phải biết rằng, chỉ nói đại một câu thôi là đã có thể khiến cho ông ta thân bại danh liệt rồi.

“Người đi đòi lại công bằng”, ánh mắt Sở Phàm như lưỡi dao bén nhọn, quét qua tất cả đám người trong phòng, những kẻ quyền quý kia đều lũ lượt cúi đầu, tim đập loạn xạ.

Chẳng ai trong số bọn họ có lý lịch sạch sẽ, Sở Phàm có thể tra ra tội danh của Phó Xuyên Hoàn thì đương nhiên có thể tra ra tội danh của những người khác.

“Em gái của tôi bị người khác giả mạo thành tích thi đại học, kết quả vốn thuộc về cô ấy lại bị một người phụ nữ tên “Tiêu Hà” dễ dàng chiếm đoạt, chuyện này e rằng tất cả các vị ở đây đều không tránh khỏi có liên quan”.

Nghe đến cái tên “Tiêu Hà” này, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.

Sở Phàm đứng dậy, quay sang dặn dò Dương Tuấn Huy: “Tôi không muốn biết quá nhiều về chuyện nhơ nhớp của những người này, tôi chỉ muốn làm rõ thứ tôi cần, cho ông thời gian nửa ngày”.

“Tôi muốn biết tường tận toàn bộ thông tin về cái người tên Tiêu Hà này”.

Nói xong, anh dẫn Trần Vi Vi rời đi, cũng không thèm ngoảnh đầu lại.

“Rõ!”

Dương Tuấn Huy hơi cúi người rồi vẫy tay, thuộc hạ đã ngay lập tức bắt đám người Tôn Chương lại. Lúc này, sắc mặt bọn họ xám xịt như tro tàn, cũng biết rõ rằng đời này của mình coi như xong.

Rời khỏi trường Dục Hoa, Sở Phàm dẫn Trần Vi Vi đến ngôi nhà ở thôn Thành Trung.

Mặc dù đã mua nhà ở Hồ Thiên Nga, nhưng việc di dời và sửa sang còn cần một khoảng thời gian, vậy nên bọn họ vẫn phải sống tạm ở đây vài ngày.

Nhìn thấy Trần Phong Hoàng, Trần Vi Vi không nhịn được nỗi tủi thân suốt một năm qua, cô ấy kể cho ông ta nghe về chuyện mình bị mạo danh. Từ đầu đến cuối, Trần Phong Hoàng chỉ trầm mặc không nói gì, yên lặng siết chặt nắm đấm.

Ông ta đau lòng vì con gái, cảm thấy phẫn nộ vì tất cả những nỗi ấm ức mà con gái mình phải chịu đựng.

“Bố thật là vô dụng, bố vẫn luôn cho rằng con không thi tốt trong lần thi đại học, khiến con phải chịu ấm ức lớn như vậy, khổ cực suốt cả một năm trời…”

Trần Phong Hoàng vô cùng áy náy tự trách.

“Bố, bố đừng nói như vậy, con chưa từng trách bố”, vành mắt Trần Vi Vi đỏ ửng an ủi bố, cô ấy cảm kích nhìn Sở Phàm: “Đều nhờ anh Phàm, là anh ấy giúp con đòi lại công bằng”.

Trần Phong Hoàng liếc nhìn Sở Phàm với ánh mắt phức tạp mà áy náy, không biết nên nói gì.

Ông ta đã mắc nợ Sở Phàm quá nhiều…

Mười phút sau, Dương Tuấn Huy cầm theo thông tin điều tra bước đến.

Căn bản không cần nửa ngày, Dương Tuấn Huy chỉ cần dùng chút thủ đoạn, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, đám người kia đã khai ra hết.

“Long thủ, đã điều tra ra bối cảnh của người tên Tiêu Hà kia rồi”.

Dương Tuấn Huy thấp giọng nói: “Hội trưởng hiệp hội võ thuật Yên Kinh, phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật, Tiêu Vân Lung!”

Hội trưởng Hiệp hội võ thuật Yên Kinh, phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật, đây cũng tương đương với cấp cao tuyệt đối của Hiệp hội võ thuật, vị trí một người trên mười nghìn người!

Nhà họ Tiêu cũng dựa vào sự ủng hộ và sức mạnh của Hiệp hội võ thuật, những năm gần đây cứ thăng tiến mạnh mẽ, ngồi vững chắc ở vị trí những gia tộc hàng đầu Yên Kinh.

Nghe đến cái tên này, mắt Sở Phàm chợt nheo lại, Trần Phong Hoàng run rẩy, trong đáy mắt lộ ra một tia sát khí!

“Là kẻ phản bội này!”

Trần Vi Vi hơi kinh ngạc, cô ấy rõ ràng đã cảm nhận được cả người Trần Phong Hoàng đang run lẩy bẩy như một con dã thú nổi giận.

“Bố, bố biết ông ta à?”

“Còn hơn cả biết”, Trần Phong Hoàng cười khẩy, tiếp tục nói: “Trước đây Tiêu Vân Lung từng là thành viên của Long Hồn, được Long thủ xem trọng, cũng là người anh em đã từng vào sinh ra tử cùng bố …”

Cái gì?

Vừa dứt lời, Dương Tuấn Huy và Trần Vi Vi đều sững sờ.

Duy chỉ có sắc mặt Sở Phàm vẫn bình tình như cũ, nhìn về nơi xa xăm…

“Chỉ là sau này, tên này chìm đắm vào tranh giành quyền lực, luôn cảm thấy Long thủ xem trọng bố và đối xử nghiêm khắc với ông ta hơn, đâu đâu cũng đả kích và hạn chế ông ta. Từ đó trở đi, lúc nào cũng đối đầu với bố, đố kỵ và uất hận”.

“Cuối cùng, sau khi bố thăng chức trở thành người tiên phong đầu tiên của Long Hồn, ông ta ôm nỗi hận thù rời đi, cho rằng bố chơi xấu sau lưng ông ta, ân đoạn nghĩa tuyệt với bố. Nghe nói ông ta bị quan chức cấp cao Hậu Lực của Hiệp hội võ thuật lôi kéo, không ngờ bây giờ đã thành ra bộ dạng như vậy.



“Ông ta đang báo thù, đang nhắm vào bố!”

Trần Phong Hoàng siết chặt nắm đấm, trong mắt chất chứa lửa giận và tủi nhục.

Tiêu Vân Lung luôn không thắng nổi ông ta, bây giờ lại muốn chèn ép con gái ông ta, hủy hoại cả đời con gái ông ta.

Mưu đồ ác độc đến mức nào chứ…

Dương Tuấn Huy trầm mặc một lúc lâu rồi nói một câu: “Ba ngày nữa là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của Tiêu Vân Lung, nhà họ Tiêu sẽ mở yến tiệc lớn…”

“Chuyển lời đến nhà họ Tiêu, ngày hôm đó tôi sẽ đích thân tới, xử lý hết tất cả”.

Sở Phàm nói một cách lạnh lùng và dứt khoát.

Anh đã từng nể tình mà không truy cứu Tiêu Vân Lung tội dựa dẫm vào Hiệp hội võ thuật và phản bội lại Long Hồn…

Nhưng bây giờ, ông ta lại có dã tâm độc địa như thế, không thèm quan tâm tới tình cảm đồng chí năm xưa, báo thù người vô tội như Trần Vi Vi.

Vậy thì ân oán cũng phải tính toán rõ ràng!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK