Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Rất đáng

Lý Hải Đăng cũng đè nén sự kích động, cười hớn hở đáp: “Hội trưởng Mã, nghe danh đã lâu, tôi đã muốn được gặp Hội trưởng Mã từ lâu để cùng nhau làm ăn phát tài”.

“Nhưng bất lực, địa vị và danh tiếng của tôi rất thấp, không có cửa tự mình giới thiệu, ha ha”.

Tập đoàn Phàm Vân là tập đoàn đứng đầu Giang Bắc, dĩ nhiên Lý Hải Đăng biết, ông ta cũng từng cử người có năng lực đến bàn chuyện hợp tác nhưng vẫn không thành công với rất nhiều nguyên nhân.

Có thế nào ông ta cũng không ngờ Mã Minh Nguyên lại chủ động liên lạc với mình.

“Ha ha, sếp Lý thật biết đùa, anh và anh Sở tập đoàn Phàm Vân là anh em với nhau, nói chuyện cười đùa vui vẻ, tôi chẳng qua chỉ là tên tay sai, nào đáng để anh phải tốn công gặp mặt?”

Mã Minh Nguyên vui vẻ cười nói: “Được rồi, theo lời dặn của anh Sở, khoản tạm ứng hai tỷ đã được chuyển đến tài khoản của công ty anh. Sếp Lý, chúng ta hợp tác vui vẻ, có thời gian đến Giang Bắc, không say không về nhé”.

Hai, hai tỷ?

Lãnh đạo cấp cao đều hít một hơi khí lạnh, mắt trừng lớn.

Đây cũng nhiều quá rồi!

Ánh mắt Lý Hải Đăng co rút lại, nhanh chóng nắm bắt được ẩn ý trong lời của Mã Minh Nguyên.

“Anh Sở, xưng anh gọi em… Sở Phàm?”

Kết hợp với vẻ mặt chắc chắn vừa rồi của Sở Phàm khi nói sẽ không để mình giúp không công, chẳng mấy chốc ông ta đã đoán ra được.

Sở Phàm thế mà là ông chủ phía sau của tập đoàn Phàm Vân, là anh Sở có thế lực và quyền lực được đồn thổi đó sao?

Ông trời đúng là đã cho ông ta một bất ngờ cực lớn!

Lý Hải Đăng kinh ngạc, ông ta chỉ về phía phó tổng giám đốc họ Trương ở bên cạnh rồi nói: “Ông Trương, tôi bỏ ra tám mươi triệu trả ơn, giờ có thể lấy về lại hai tỷ! Ông nói xem có đáng hay không?”

Phó tổng giám đốc như bị vả vào mặt nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ kích động: “Đáng, đáng giá lắm!”

“Sếp Lý nhìn xa trông rộng, tôi đây phục sát đất!”

Lý Hải Đăng bật cười, có thể nhìn ra được sự phấn chấn trong ánh mắt của ông ta.

Ông ta bỗng có dự cảm mãnh liệt có lẽ vị thế của tập đoàn Hải Đăng có thể được nâng lên một tầm cao mới và tạo ra một huyền thoại chưa từng có trong giới kinh doanh dưới sự hỗ trợ của ân nhân cứu mạng này!

Sở Phàm quả là quý nhân của mình!

Bên ngoài quán trà, thấy Sở Phàm đi ra, ở cách đó không xa, Vu Kình giẫm lên điếu thuốc rồi bước đến.

“Đại ca, đại ca, anh nói thật cho tôi biết đi, anh có quan hệ gì với Lý Hải Đăng thế? Anh có lai lịch thế nào mà ngầu như vậy?”

Có thể khiến Lý Hải Đăng quỳ xuống đón tiếp thì phải có thân phận thế nào chứ.

“Lái xe của anh đi, biết nhiều quá không có lợi cho anh đâu”, Sở Phàm thản nhiên nói, dọa Vu Kình sợ vội che miệng lại, gật đầu như gà mổ thóc.

“Được, được, tôi hiểu rồi”.

Trong mấy bộ phim điện ảnh, những người cứ cố chấp muốn nghe ngóng, không ngăn được miệng như hắn ta thường không thể sống qua ba tập. Hắn ta không muốn mình bị diệt khẩu để rồi cái mạng nhỏ này cứ thế ra đi.

Sở Phàm bật cười, thầm nghĩ tên này cứ như tên hề, anh bình tĩnh ngồi vào ghế sau nói: “Chú tư đang ở khách sạn nào vậy, chở tôi đến đó”.

Bây giờ đã giải quyết xong chuyện của công ty ông ấy, dĩ nhiên Sở Phàm phải nói với ông ấy một tiếng.

Vu Kình hơi khó xử: “Hôm nay người anh rể mời đến đều là ông chủ trong giới kinh doanh, có thân phận, có địa vị, còn có bạn trai của Tuyết Tuyết đến nữa”.

Sở Phàm hỏi ngược lại: “Anh thấy tôi không có tư cách ngồi cùng một chỗ với họ sao?”

“Tất, tất nhiên có tư cách rồi. Mẹ kiếp, ở trước mặt đại ca của tôi, đám khốn kiếp đó có là cái thá gì!”, Vu Kình đeo kính râm vào: “Đại ca, mười phút nữa sẽ đến nơi”.

Vu Kình vô cùng kích động, lần này mình ôm được đùi lớn, có lẽ vận mệnh của mình sẽ thay đổi rất nhiều.

Sau mười phút, Sở Phàm đến một khách sạn tên là “Lầu Bát Tiên”.

Nơi đây được xây dựng theo phong cách cổ, trang trí rất tao nhã và sang trọng, thoạt nhìn không phải là nơi dành cho những người bình thường.

Khách hàng của khách sạn thường là người trong giới kinh doanh, đặt một bàn tiệc ở đây đã tiêu phí hết mấy chục nghìn tệ, còn phòng bao giá phải lên đến một trăm mấy nghìn tệ, uống thêm hai chai rượu ngoại cao cấp, một bàn tiệc phải tiêu hết mấy trăm nghìn tệ.

Dù là ông chủ có tài sản mấy chục triệu như Chu Đạt, nếu không gặp phải vấn đề với tập đoàn Hải Đăng thì ông ấy cũng sẽ không chọn một khách sạn sang trọng như vậy để đãi khách.

“Đại ca, họ đang ở phòng bao 888, tôi dẫn anh đến đó”, Vu Kình dẫn đầu đi trước, đúng chuẩn bộ dạng chân chó sai vặt.

Đây là người mà ngay cả Lý Hải Đăng cũng phải cung kính, hắn ta cần phục vụ thật tốt.

Càng không cần phải nói đến việc ‘cậu nhỏ’ của hắn còn phải dựa vào Sở Phàm để chữa bệnh.

Vu Kình nịnh hót dẫn Sở Phàm đến phòng bao rồi chủ động gõ cửa, hô lớn: “Chị, em đón người đến cho chị rồi này”.

Chẳng mấy chốc bên trong vang lên tiếng cười của một người phụ nữ: “Đến đây, chắc chắn là con gái Tuyết Tuyết và bạn trai của nó đến”.

“Con rể tương lai này của tôi rất có triển vọng đấy, hợp đồng lần này với tập đoàn Hải Đăng đều dựa vào nó cả, lát nữa tôi sẽ giới thiệu nó với mọi người”.

Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc một bộ đồ chói lóa đi ra mở cửa, bà ta cười rất rạng rỡ, vô cùng nhiệt tình nghênh đón.

Đó là vợ của Chu Đạt, chị của Vu Kình, tên là Vu Tình.

“Sở Phàm? Sao lại là cậu?”

Lúc thấy người đến là Sở Phàm, bà ta hơi sửng sốt, nụ cười lập tức trở nên cứng nhắc.

“Thím tư”, Sở Phàm nói.

Mặc dù trong kí ức của anh, Vu Tình luôn tỏ ra kiêu ngạo, xem thường cả nhà họ Chu nhưng nể mặt chú tư Chu Đạt nên anh vẫn rất khách sáo chào hỏi.

Vu Tình phớt lờ Sở Phàm, bà ta vươn cổ nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn con gái Chu Tuyết và con rể tương lai của mình đâu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Vu Kình, em làm cái gì cũng không nên chuyện thế. Bảo em đi đón người, em xem, đón cái thứ gì đến vậy”, Vu Tình nhéo tai em trai mình mắng.

“Ôi, chị ơi, chị không biết đâu lai lịch của đại ca em lớn lắm, anh ấy có thể khiến Lý Hải…”

“Thôi, cút đi cho chị, đừng để chị nhìn thấy em”, Vu Tình đạp vào mông hắn ta, trong lòng rất khó chịu.

Một tên lính xuất ngũ nghèo kiết xác thì có thể có thân phận gì, đúng là nực cười.



Sở Phàm mặc kệ Vu Tình mắng nhiếc, anh nhìn vào phòng bao, trong phòng có bảy tám doanh nhân ăn mặc rất chỉnh chu nhưng chỉ không thấy bóng dáng Chu Đạt.

“Thím tư, chú tư đâu?”

Vu Tình phớt lờ câu hỏi của Sở Phàm mà đóng cửa lại, bà ta nhíu mày nói: “Sở Phàm, tôi biết chú tư của cậu đã hứa phải tiếp đãi các cậu thật đàng hoàng nhưng bây giờ không được, tôi có một bữa tiệc vô cùng quan trọng. Chuyện này liên quan đến sự hợp tác với tập đoàn Hải Đăng, liên quan đến sự phát triển của công ty chú tư của cậu trong hai mươi năm tới, vô cùng quan trọng”.

“Người trong phòng đều là những người chủ chốt của các tập đoàn, thân phận rất cao quý. Cậu nói xem một tên lính xuất ngũ, không có xuất thân, không có quyền lực cũng không biết nịnh nọt như cậu mà vào trong thì chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Đúng không?”

Không đợi Sở Phàm lên tiếng, bà ta lấy ra mấy tấm tờ tiền đỏ từ trong túi Chanel của mình, do dự hai giây sau đó rút lại hơn một nửa nhét năm sáu trăm tệ vào tay Sở Phàm.

“Này, cậu cứ cầm số tiền này đi ăn vịt quay trước đi, sau đó cứ đi dạo phố, xem như thím tư mới cậu”.

“Hôm nay chúng tôi có chuyện quan trọng phải giải quyết, không tiếp cậu được”.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK