Chương 100: Món quà đặc biệt
Về biệt thự Hải Đường Uyển một hồi lâu, Vân Mộc Thanh vẫn không tài nào bình tĩnh lại nổi.
Mặc dù đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng vừa nghĩ đến Sở Phàm hào phóng chi mấy trăm triệu để mua bộ váy hiếm có tuyệt thế tên ‘Nữ Thần Ánh Trăng’, nhớ đến thái độ cung kính của thái tử tập đoàn VL với Sở Phàm, cô vẫn cảm thấy giống như mình nằm mơ, gương mặt vẫn đong đầy vẻ kinh ngạc.
Sở Phàm ghém mền lại cho Đan Đan đang ngủ say, anh hôn lên gương mặt mũm mĩm của cô bé rồi hỏi khẽ: “Em đang nghĩ gì thế?”
Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt cô lấp lánh: “Sở Phàm, rốt cuộc anh là ai? Sao đến tổng giám đốc VL cũng cung kính với anh như thế, Nữ Thần Ánh Trăng đáng giá vài trăm triệu mà nói tặng anh là tặng anh ngay à?”
Cô vẫn ung dung nhướn mày: “Không phải anh cũng là ân nhân cứu mạng của tập đoàn VL gì đó nữa chứ? Lúc anh chấp hành nhiệm vụ ở phương Tây đã tiện tay cứu mạng bọn họ hả?”
Sở Phàm cười gượng, anh còn đang tìm đại lý do, không ngờ lại bị cô nhìn thấu hết rồi.
Anh chỉ đành nhún vai, nói thật lòng: “Không phải thế, chỉ là ông Leiden, người sáng lập ra tập đoàn VL và tôi có qua lại với nhau, là một người bạn cũ của tôi mà thôi”.
Anh là ‘Quỷ Vương’ giết chóc tứ phương ở thế giới ngầm phương Tây, đến tổ chức hùng mạnh xưng bá suốt hai trăm năm như Thánh điện cũng bị anh tắm trong bể máu.
Thực lực mạnh mẽ, sức ảnh hưởng rộng lớn, có thể nói là một tay che trời.
Trong khắp phương Tây, dù là tập đoàn đáng giá triệu tỷ, nguyên thủ một quốc gia hay gia đình quý tộc cũng thế thôi, có ai mà không thấy vinh dự lớn lao vì được kết giao với Quỷ Vương kia chứ, lấy được ấn tượng tốt của Sở Phàm là vinh quang lớn nhất của gia tộc bọn họ.
Vân Mộc Thanh nhìn Sở Phàm với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, cô tỏ vẻ khó chịu: “Anh quen nhiều biết rộng thật ha. Nữ thần Hestia ở thung lũng Vui Vẻ, chủ tịch tập đoàn VL cao cấp đều quen biết với anh cả”.
“Đâu có giống như người bình thường chúng tôi, từ khi sinh ra đã phải lao động vất cả”, Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô chua chát ngồi xuống mép giường, xoa bàn chân nhỏ nhắn: “Tốn công giúp người qua lựa quà suốt buổi tối, đau hết cả chân, cuối cùng mình chẳng được gì cả”.
Sở Phàm cười cười, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện: “Thế bây giờ tôi sẽ tặng em một món quà”.
“Em cởi quần ra trước đi”.
Cái, cái gì?!
Vân Mộc Thanh lập tức trừng to mắt, gương mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, cô cắn răng ném cái gối: “Vô liêm sỉ, đồ lưu manh!”
Sao cái đồ khốn này lại suy nghĩ bẩn thỉu thế, càng lúc càng quá quắt rồi!
Sở Phàm vội vàng chụp lấy cái gối, gương mặt anh vằn vện sọc đen: “Em nghĩ gì thế, ý của tôi là em để lộ chân và bắp chân ra, tôi giúp em mát xa lòng bàn chân”.
“Không phải em đi suốt một buổi tối nên đau chân sao, có ích lắm đấy”.
Huyền Y Bảo Điển ghi chép lại vài cách mát xa, Sở Phàm cũng học hỏi được vài cách, vừa khéo đêm nay có thể dùng thử.
Gương mặt Vân Mộc Thanh nóng bừng, vừa lúng túng vừa cảm thấy ngượng ngùng, cô bực bội trừng mắt nhìn Sở Phàm: “Thế thì anh cũng là đồ lưu manh, hứ!”
Ai mà biết có phải cái tên này thừa cơ muốn sàm sỡ mình không? Mát xa lòng bàn chân, có nghe thế nào cũng cảm thấy không đáng tin.
Sở Phàm nhanh chóng bưng chậu nước nóng lên, anh cởi giày cao gót của Vân Mộc Thanh ra một cách nhẹ nhàng và thành thạo, xắn ống quần lên, cầm bàn chân trắng trẻo và nửa bắp chân mượt mà của người đẹp.
Đôi chân cô tinh tế, làn da mềm mại trắng trẻo như thể được ngâm trong sữa bò hàng ngày vậy, hơi cong lên, làn da trắng sáng nhẵn nhụi, giống như ngọc thượng phẩm, kiệt tác của Thượng Đế, không thể tìm được bất kỳ khuyết điểm nào.
Sở Phàm không khỏi hít thở gấp gáp hơn, cảm nhận sự mềm mại của đôi chân của người đẹp, bàn tay lướt dần lên, chạm đến bắp chân mềm mại và thon thả ấy.
Bắp chân của Vân Mộc Thanh trắng trẻo khỏe khoắn, mềm mại như ngọc trắng, săn chắc và đầy tính đàn hồi, khiến cho anh không khỏi muốn cầm trong lòng bàn tay chơi đùa tỉ mỉ.
Sở Phàm ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn lướt lên từ chỗ xắn quần, rồi lại lên, đó là cặp đùi trắng trẻo như tuyết của người đẹp, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét, có sức hấp dẫn trí mạng, nếu như lại lên nữa… Ôi, Sở Phàm vội vàng gạt đi dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, anh tập trung nhớ lại cách mát xa trong ‘Huyền Y Bảo Điển’.
Vân Mộc Thanh chỉ cảm thấy bàn tay thô ráp của người anh không ngừng mát xa bắp chân của mình, bây giờ hai người họ hơi mờ ám, khiến cho gương mặt cô đỏ bừng, cô cắn đôi môi đỏ, cảm thấy xấu hổ và căng thẳng vô cùng.
“Sở Phàm, rốt cuộc anh có biết mát xa không thế”.
Cô bực bội trách móc, bây giờ càng lúc cô càng chắc chắn rằng cái tên khốn này muốn thừa cơ sàm sỡ cô.
“Ừm…”
Vừa mới nói dứt lời, Vân Mộc Thanh chỉ cảm thấy lòng bàn chân mình vừa thoải mái vừa tê dại, khiến cho cơ thể cơ run rẩy, không khỏi ưm một tiếng, âm thanh ấy lọt vài tai, làm say đắm người người.
Cô nhắm đôi mắt lại, im lặng hưởng thụ cảm giác tê dại và thoải mái này, tròn bốn năm phút đồng hồ sau mới thở dài một hơi, cảm thấy xương cốt trên người mình nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Ừm, thoải mái ghê, anh, anh đừng ngừng, mạnh hơn chút đi”.
Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Vân Mộc Thanh, cô nói khẽ, vừa mới thốt ra khỏi miệng, đột nhiên ý thức được câu này hết sức mờ ám, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Cái đồ khốn này, chắc chắn bây giờ anh ta đang len lén cười dung tục, chuẩn bị nhìn mình xấu mặt đây mà”.
Trong lòng Vân Mộc Thanh nghĩ như thế, nhưng vừa mới đảo mắt, cô lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Bây giờ, Sở Phàm đang cầm bàn chân cô trong đôi tay của mình, anh mát xa các huyệt vị của bàn chân môt cách nhẹ nhàng và thành thạo, gương mặt cương nghị ấy hết sức nghiêm túc và tập trung, không hề lơ đễnh một chút nào chứ đừng nói đến tỏ vẻ dung tục không đứng đắn.
Đột nhiên Vân Mộc Thanh cảm thấy hơi áy náy và cảm động, cái tên này thật là.
“Lòng bàn chân là cung phản xạ của con người, bước chân phản chiếu nội tạng của con người, huyệt Thái Bạch, huyệt Trung Phong, huyệt Hành Gian của em có cảm giác tê dại khi xoa bóp, chứng tỏ rằng dạ dày và gan không khỏe lắm, hơn nữa, cơ thể của em bị lạnh…”
Sở Phàm nhíu mày lại, giọng nói của anh nhuốm vẻ tự trách: “Em còn trẻ như thế mà cơ thể đã yếu ớt như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi em thành bà già chẳng phải bệnh tật khắp người sao?”
“Anh mới là bà già đấy?”, Vân Mộc Thanh phì cười, cô nũng nịu trách móc.
Rồi sau đó, cô nói nhẹ nhàng: “Cũng hết cách rồi, sau khi sinh Đan Đan là tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Vân. Để kiếm tiền sống, tôi thường xuyên tăng ca thức khuya, còn phải làm phục vụ trong quán cà phê để kiếm thêm, ăn cơm cũng là cơm lạnh, dầm mưa mãi, dần dần thành thế này thôi…”
Đột nhiên Sở Phàm khựng lại, trong lòng anh cảm thấy rất chua xót và tự trách.
Cô gái ngốc nghếch này, rốt cuộc năm năm nay cô ấy đã sống thế nào vậy, chịu khổ biết bao nhiêu?
“Sở Phàm?”, Vân Mộc Thanh sững sờ, cảm thấy hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi không nên nói cho anh nghe mấy việc này, thật ra bây giờ cũng tốt lắm, đều đã là quá khứ rồi”.
“Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải”, Sở Phàm đanh giọng mà nói: “Tôi nên đến bên mẹ con em sớm hơn một chút, nếu là thế thì hai người sẽ không cần phải chịu khổ nhiều như thế nữa”.
Vân Mộc Thanh sững sờ, đôi mắt cô rơm rớm nước, thấy hơi cảm động…