Chương 165: Sở Phàm là thằng nào?
"Có chuyện này thật à?", đôi mày Đường Kha nhíu tít lại, hừ một tiếng khó chịu: “Thằng chó Trương Hoằng ăn cây táo rào cây sung, sớm muộn gì tôi cũng giải quyết nó”.
Tuy nói vậy nhưng bước chân cậu ta không hề có dấu hiệu dừng lại. Quán bar này cũng chỉ là món đồ chơi cậu ta tiện tay xây nên mà thôi, chút chuyện lông gà vỏ tỏi này không đáng để cậu chủ nhà họ Đường phải bỏ lỡ cuộc vui của mình.
Tổng giám đốc gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, vừa rồi gã lại nhận thêm một vụ, nói sẽ ra tay với người tên Sở Phàm gì đấy, bây giờ còn muốn mượn một nhân viên nữ từ bộ phận quản lý khách hàng của chúng ta, cậu nói xem có phiền không cơ chứ?"
"Ồ, thế thì xui cho...”, Đường Kha đang giở giọng thờ ơ bỗng im bặt, chân dừng lại, sau đó tóm lấy cổ áo tổng giám đốc với vẻ sợ hãi: "Ông nói Trương Hoằng sắp ra tay với ai cơ?"
"Hình như người đó tên là Sở... Sở Phàm...”, tổng giám đốc cũng hết hồn rồi hỏi lại với vẻ nghi ngờ: “Cũng chỉ là một người bình thường thôi, cậu Đường cần gì phải sợ hãi như vậy, có chuyện gì sao?"
Hít!
Đường Kha hít một hơi lạnh lẽo, cả gương mặt xanh như tàu lá chuối, điên tiết quát lên: “Đm có chuyện gì hả? Khốn nạn! Chuyện lớn chứ còn gì! Dẫn tôi qua đó ngay lập tức!"
"Không cản lại được thì cái mạng của ông đây cũng đếch giữ nổi nữa!"
Cậu ta tát tổng giám đốc kia mấy cái, trong lòng như thiêu đốt, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa.
Thằng khốn nạn Trương Hoằng chỉ biết gây chuyện cho ông, mày muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo!
Cậu ta lao vun vút trên đường, trong lòng liên tục cầu nguyện rằng "Sở Phàm" chỉ đơn giản là trùng tên, trùng tên mà thôi, làm ơn đừng là vị hung thần kia...
…
Bên kia, Hạ Hà rời khỏi phòng làm việc của Trương Hoằng, rẽ vào nhà vệ sinh rửa mặt, cả người thoải mái, tràn trề vui sướng.
Anh ta nhìn bộ mặt dữ tợn của mình trong gương mà lầm bầm: “Sở Phàm, thằng khốn nạn dám cướp người của tao. Trương Hoằng đã ra tay mà không giết được mày thì tao và mày cùng họ”.
"Còn cô nữa Vân Mộc Văn, uổng cho tôi si mê theo đuổi cô suốt năm năm, cứ ngỡ cô là nữ thần trong trắng, không ngờ cũng chỉ là con điếm của thằng khác. Hừ, đã vậy tôi cũng không nể nang nữa, để xem khi ở trên giường cô dâm đãng tới mức nào!"
Thấy thoải mái trong lòng, anh ta lại khoác lên lớp vỏ bọc hống hách của kẻ thành đạt, trở lại phòng bao lầu ba.
Một nhóm bạn học lập tức tiến đến mời rượu nịnh nọt, mấy cô gái cũng liếc mắt đưa tình, phanh rộng cúc áo trước ngực, không ngừng "tiếp xúc thân mật" với Hạ Hà, khiến anh ta cứ cảm thấy râm ran, chỉ muốn tiến hành "vận động tập thể" để giải tỏa.
Hạ Hà trái ôm phải ấp, kênh kiệu vênh váo như lãnh đạo cấp cao, ngạo mạn vô cùng.
Không lâu sau đó, chủ đề bàn tán của mấy người bạn học chợt chuyển đến chuyện kỳ lạ gần đây ở Giang Lăng: “Các cậu có nghe về tập đoàn Phàm Vân nổi tiếng dạo này không?"
"Mình biết, nghe nói là do Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải liên kết với mấy vị sếp lớn ở Giang Bắc, đầu tư tận mấy tỉ, bao quát mười mấy lĩnh vực từ bất động sản, giáo dục, giải trí đến công nghệ cao”.
"Nghe nói đây chỉ mới là đầu tư ban đầu thôi, một khi đạt đến quy mô lớn thì sẽ trở thành xí nghiệp khổng lồ nhất Giang Lăng, thậm chí có thể sánh vai với nhà họ Đường!"
Nhóm bạn học xôn xao bàn tán, mỗi người mỗi ý. Vân Mộc Văn lắng nghe, trong mắt tràn đầy hâm mộ và bội phục.
Trong góc, Sở Phàm khẽ gật gù với vẻ tán thưởng. Xem ra bọn Mã Minh Nguyên vẫn rất có năng lực, chưa đầy một tháng đã xây dựng được như vậy, mười tỉ tiền đầu tư của anh quả nhiên không uổng phí.
‘Tập đoàn Phàm Vân’ à? Anh thích cái tên này. Lấy một chữ trong tên anh và Vân Mộc Thanh, xem như món quà bất ngờ dành cho vợ, không gì thích hợp hơn.
Đúng lúc ấy, Hạ Hà - người được xem là thành đạt nhất, nổi tiếng nhất trong nhóm - lại cất giọng cười: “Tin tức của các cậu lạc hậu cả rồi, những lời đó đều là tin vịt thôi”.
"Tập đoàn Phàm Vân quả thật nổi tiếng, nhưng Mã Minh Nguyên cũng chỉ thay mặt người khác làm việc chứ không phải người đứng sau lưng nó. Chủ nhân thật sự của tập đoàn này được mọi người gọi là ‘anh Sở’ đấy”.
"Đó là một người sở hữu quyền lực to lớn, nhấc tay có thể che trời. Nghe đồn chỉ một cú điện thoại của người này cũng có thể khiến cán bộ cấp tỉnh rớt đài. Có một người như vậy quản lý, đường phát triển của tập đoàn Phàm Vân tất nhiên là rộng mở thẳng tắp, thuận buồm xuôi gió".
"Hơn nữa đầu tư ban đầu của họ không phải chỉ có mấy tỉ, mà là mười tỉ!"
Anh ta vừa dứt lời, đám bạn học đều sợ đến ngây người, thậm chí tỉnh cả rượu.
"Mười... mười tỉ?"
"Đó là toàn bộ tài sản của nhà họ Đường giàu nhất Giang Lăng đấy. ‘Anh Sở’ này cũng kinh khủng thật”.
"Vậy mới đáng mặt đàn ông chứ. Không biết là thần thánh phương nào nhỉ, nếu có thể làm vợ... Không, làm người tình của ảnh thôi, cũng là phúc phận mấy đời”.
Mấy cô gái say mê thốt lên trong men rượu, mà Vân Mộc Văn thì trợn tròn mắt nhìn sang anh rể mình.
Người khác không biết thì thôi, nhưng cô lại biết "anh Sở" này chính là Sở Phàm! Đầu tư mười tỉ, tập đoàn Phàm Vân, anh rể cô... Quả thật... Quá trâu bò.
"Sao anh Hà biết rõ chuyện của tập đoàn Phàm Vân vậy?", Lục Mai Đình dường như nhận ra gì đó, vội vã hỏi.
"Phải đấy, chuyện của anh Sở rõ ràng chỉ có người thân cận mới biết, làm sao anh Hà biết được?"
"Chẳng lẽ... Cậu có quan hệ gì với anh ta? Cậu biết anh Sở đúng không?"
Hạ Hà chỉ cười khà khà mấy tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ buông một câu với vẻ sâu xa: “Bố tôi thời trẻ có đi biển buôn bán, từng sống ở Đông Nam Á trong một khoảng thời gian. Khi ấy tên giả của ông lấy họ Sở”.
Anh ta nói đến đây thì dừng lại, nâng ly rượu lên uống với nụ cười đầy thâm ý.
Đám bạn học "nhanh nhạy" lập tức sáng mắt đầy kích động: “Nếu vậy thì ‘anh Sở’ một tay che trời kia chính là cha của cậu á?"
"Ôi trời ạ, vậy anh Hà chính là cậu chủ giá trị con người lên đến mười tỉ rồi? Đúng là công tử nhà giàu!"
"Được đấy anh Hà, vậy mà không ai biết”.
Đám bạn học xung quanh không ngừng xuýt xoa hâm mộ, liên tục tâng bốc lấy lòng Hạ Hà. Các cô gái chỉ hận không thể nhào vào lòng anh ta để trở thành con dâu nhà giàu.
Mà người duy nhất biết sự thật - Vân Mộc Văn lại như bị lật đổ tam quan. Đôi mắt cô mở to, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở tức giận.
Tên vô lại, khốn khiếp, đốn mạt Hạ Hà! Chuyện như vậy mà cũng nói được! Dám bịa đặt chuyện bố mình là "anh Sở" mà không chớp mắt lấy một cái, trong khi "anh Sở" chân chính đang ở trước mặt anh ta? Má nó chứ, da mặt còn dày hơn Trường Thành!
"Anh xem anh ta kìa! Như vậy mà anh còn nhịn được sao?" Cô tức giận kề vào tai Sở Phàm hỏi.
Sở Phàm lại bình thản khoát tay cười: “Có gì đâu mà không nhịn được, anh lại chẳng lỗ gì”.
"Làm bố cậu ta là được rồi, không nên được nước lấn tới, đòi làm tổ tiên người ta”.
Vân Mộc Văn bỗng bật cười, hờn dỗi liếc anh rể. Cô nghĩ thầm cũng phải, trên đời có ai lại vội vã nhận làm con người khác như Hạ Hà đâu chứ. Có lẽ đánh chết anh ta cũng không biết rằng "anh Sở" - tức "bố" anh ta - đang ngồi ngay tại đây.
Thấy Vân Mộc Văn nói cười tíu tít với Sở Phàm, sắc mặt Hạ Hà xấu đi trông thấy. Anh ta quét mắt nhìn nhóm người đang có mặt, bất mãn lầm bầm: “Bọn Trương Hoằng bị cái gì vậy, giờ này còn chưa đến...”
Rầm!
Đúng lúc ấy, cánh cửa ghế lô bật tung bởi một cú đá mạnh bạo khiến tất cả mọi người giật mình.
Từ ngoài cửa, một đám giang hồ cả người xăm trổ, mặt mày dữ dằn hùng hổ bước vào. Nhóm bạn học tái mặt đi vì sợ.
Trương Hoằng lắc lắc cái đầu trọc láng bóng, đùa giỡn với con dao phay sáng choang, cất giọng lười biếng mà phách lối: “Sở Phàm là thằng nào? Bước ra đây cho tao!"