Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Dì nhỏ, dì thật là đáng thương

Lời ngoài truyện: Hai ngày cuối tuần số chương cập nhật mỗi ngày ít hơn mọi hôm một chút, qua tuần mới sẽ khôi phục bình thường mọi người nhé!

-------

“Mấy người đẹp, xuống lầu ăn bữa sáng nào”.

Sáng sớm hôm sau, sau khi tập thể dục xong, Sở Phàm bèn đi vào phòng bếp, bận rộn nấu một bàn bữa sáng phong phú, sau đó đi lên lầu lần lượt gõ cửa.

Tối qua, Chu Dĩnh và Đan Đan đi dạo phố về đã là mười một giờ đêm, Sở Phàm cũng không yên tâm để một cô gái về nhà một mình, bèn để cô ta ở lại biệt thự Hải Đường Uyển, dù sao ở đây có rất nhiều phòng, dù có thêm bảy tám người vào ở cũng không thành vấn đề.

Có lẽ môi trường của căn biệt thự cao cấp này quá thoải mái, ba cô gái đều biến thành con heo lười, lúc này chỉ mặc áo ngủ đơn giản, lười biếng mà đáng yêu đi xuống.

Nhìn ba người đẹp phong cách khác nhau, vô cùng quyến rũ, Sở Phàm không khỏi ngẫm nghĩ, cuộc sống “người đẹp vây quanh” thế này, chẳng phải chính là thứ biết bao nhiêu đàn ông ngày đêm mong chờ sao.

Nếu thế, có phải mình rất hạnh phúc không? Sở Phàm cười ngẫm nghĩ.

Ở chung một đêm, Chu Dĩnh và hai chị em Vân Mộc Thanh đã rất quen thuộc rồi, trước bàn ăn, ba cô gái ăn món ngon, hoà thuận vui vẻ, bầu không khí rất hài hoà.

Đan Đan cũng chớp đôi mắt to, cười tủm tỉm hỏi: “Cô, hôm nay chúng ta đi đâu chơi thế ạ?”

“Nghe nói gần đây có một khu vui chơi mới mở, chúng ta đi qua xem thử đi!”

Cô bé còn đang đắm chìm trong việc điên cuồng mua sắm tối qua, còn chưa đã ghiền, đang vô cùng hăng hái đây.

Chu Dĩnh ho khan hai tiếng, hơi xấu hổ và áy náy liên tục nói: “À, Đan Đan, hôm nay cô còn có việc, không thể đi với cháu được, hôm khác, hôm khác cô lại đến thăm cháu, được không”.

Không phải cô không muốn chơi cùng cô bé, mà thật sự là vì… túi tiền đã trống không rồi!

Tối qua đi dạo phố một chuyến, cô đã quẹt sạch mấy tấm thẻ tín dụng, bị con nhóc này gài bẫy không thoát ra được.

“Ồ, vậy… vậy cô nhất định phải đến nhé, nếu không Đan Đan sẽ nhớ cô đó”, Đan Đan chớp đôi mắt to ngập nước, trông rất là đáng thương.

Làm cho Chu Dĩnh rất ngượng ngùng, cảm thấy mình mắc phải lỗi lầm lớn gì đó, phụ lòng của đứa nhỏ…

Vân Mộc Thanh cũng hơi đỏ mặt, cô xụ mặt dạy dỗ Đan Đan: “Không được làm phiền cô nữa, mấy món đồ chơi mua cho con tối qua con phải trả về một ít, vừa ra ngoài con đã tiêu tiền lung tung, đây là tiền cô vất vả dành dụm đấy, có biết không?”

Vân Mộc Văn cũng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô nhóc, vui vẻ nói: “Đúng vậy, đồ vô ơn, cháu muốn hại cô cháu phá sản à, đúng là không có lương tâm”.

Chu Dĩnh liên tục xua tay, tỏ vẻ mấy món đồ chơi và đồ ăn vặt này đều là cô ta tự nguyện mua.

“Làm gì có, Đan Đan là cô bé tốt bụng ngây thơ mà!”, Đan Đan kiêu ngạo bĩu môi, tức giận vung nắm đấm nhỏ.

Cô bé chỉ Sở Phàm im lặng ăn cháu dùng bữa bên cạnh, ra vẻ bà cụ non nói: “Bố, lát nữa bố trả tiền cho cô đi, dù sao bố cũng giàu nhất, không xài cũng uổng”.

Vân Mộc Văn vô cùng kích động xoa tay, như tìm thấy máy rút tiền miễn phí: “Quá tuyệt, Đan Đan, sau này cháu đi dạo phố nhớ dẫn dì theo, túi xách, đồ trang điểm của dì cũng nên đổi cái mới rồi”.

“Ừ, không thành vấn đề!”

Vân Mộc Thanh cười tươi, tỏ vẻ đây là chuyện hiển nhiên.

Sở Phàm: “???”

Chuyện liên quan gì tới mình, một kẻ hóng chuyện như mình nằm không cũng trúng đạn là sao?

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mấy mỹ nữ lớn nhỏ bên bàn ăn phát ra tiếng cười như chuông bạc, tràn đầy hơi thở vui vẻ.

Chu Dĩnh cũng cười, cô ta hâm mộ nhìn cảnh hoà thuận của cả nhà Sở Phàm, sau đó thở dài một hơi…

Có lẽ đây mới là hạnh phúc nhỉ, cả nhà đoàn tụ, ung dung bình thản lại rất có sức sống.

Thật sự khiến người ta thấy hâm mộ.

Ăn bữa sáng xong, Sở Phàm dẫn Đan Đan và Chu Dĩnh đi dạo một vòng ở vườn sau của Hải Đường Uyển.

Núi giả, hồ cá, khu trồng cây cảnh… Cái gì cũng có. Bể bơi lộ thiên, công viên bãi cỏ, sân gôn, thậm chí còn có một sân đua ngựa, lộ rõ cuộc sống xa hoa và phẩm chất cao.

Khiến Chu Dĩnh nhìn hoa cả mắt, lại vô cùng hâm mộ: Cuộc sống của Sở Phàm thật xa xỉ quá!

Sở Phàm ngồi trước đình nghỉ mát uống cà phê, đang liên lạc với những người anh quen, xem nên cho Chu Dĩnh công việc gì thì thích hợp, đúng lúc này, điện thoại của Chu Dĩnh reo lên.

“A lô mẹ, đúng vậy, con đang ở chỗ anh”, Chu Dĩnh cười, vui vẻ nhìn Sở Phàm, sau đó cô ta ngây người, khó tin há hốc miệng, trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, như trở thành một bức tượng điêu khắc.

Sở Phàm tuỳ ý hỏi: “Sao đấy, mẹ điện thoại nói gì mà làm em ngạc nhiên vậy?”

Chu Dĩnh nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa, mang theo sự gian trá và cười trên nỗi đau của người khác: “Anh, chúc mừng anh!”

“Mẹ gọi điện thoại, tự mình sắp xếp một buổi xem mắt cho anh, kêu em cho dù làm thế nào, dùng cách gì, có trói cũng phải trói anh đi qua xem mắt với con gái nhà người ta!”

Sở Phàm suýt chút ngã nhào…

Xem mắt?

Mẹ đang diễn vở tuồng gì vậy!

Vân Mộc Thanh và Vân Mộc Văn ở bên cạnh cũng đều ngây người, nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt u oán.

“Cô, xem mắt là sao thế ạ?”, Đan Đan cầm một cây kẹo que, khó hiểu và tò mò hỏi.

Vân Mộc Văn cười xấu xa, cô ấy véo mặt cô nhóc: “Chính là tìm một người vợ cho bố con, sau này con sẽ có hai người mẹ, có vui không?”

Vân Mộc Thanh tức giận đạp cô ấy một cước, nhỏ giọng mắng: “Không đứng đắn, nói cái gì trước mặt trẻ con vậy, chuyện còn chưa rõ ràng đâu”.

“Dì nhỏ, dì thật đáng thương”.

Khiến người ta bất ngờ là Đan Đan không khóc lóc không làm ầm ĩ, còn thương hại nhìn Vân Mộc Văn, xoè tay: “Bố đã có hai người vợ rồi, mà dì một người bạn trai cũng không có”.

“Vậy chẳng phải là dì rất thất bại sao…”

Loảng xoảng…

Vân Mộc Văn chỉ cảm thấy trái tim nhỏ yếu ớt của mình lập tức vỡ tan, nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ trên mặt trở nên cứng đờ, cô ấy tỏ vẻ đau khổ: “Hu hu, tôi thật khổ quá, đồ vô ơn, nói như thế khiến người ta rất tổn thương đó có biết không hả?”

Đan Đan vui vẻ gật đầu: “Biết chứ, cho nên phải nói nhiều hơn một chút”.

Phụt…



Vân Mộc Văn sắp hộc máu rồi, đồ vô ơn này khiến người ta tức chết đi được mà.

Còn Vân Mộc Thanh thì không ngừng cười trộm, bĩu môi mắng một câu: “Đáng đời, tự làm tự chịu”.

Lúc này Sở Phàm lại không rảnh quan tâm mấy cô gái đang ầm ĩ, anh bực bội phất tay: “Anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết đi xem mắt, mau kêu mẹ bỏ đi”.

Bây giờ ba cô gái trong nhà đã đủ khiến anh đau đầu rồi, nếu còn đi xem mắt nữa chẳng khác nào lấy cái mạng già của anh cả.

Chu Dĩnh bĩu môi: “Em mặc kê, em chỉ nghe theo lời mẹ, dẫn anh đi gặp mặt người ta thôi, anh muốn huỷ buổi xem mắt thì bàn với mẹ ấy”.

“Dù sao em cũng không có can đảm cãi lại lệnh mẹ, chịu đựng bạo lực lạnh của bà ấy đâu”.

Sở Phàm: “…”

Vân Mộc Thanh im lặng suy nghĩ một lúc, biết chuyện nói: “Bác gái tốn công tốn sức giới thiệu cho anh, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của bà, hay là anh đi gặp thử xem sao?”

Vân Mộc Văn trêu chọc: “Anh rể trái ôm phải ấp luôn nha, chậc chậc chậc…”

Đan Đan cũng giúp vui, vung tay, dù không hiểu nhưng cảm thấy rất lợi hại: “Bố cố lên!”

Sở Phàm: “…”

Cái gì thế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK