Chương 248: Con gái, sinh nhật vui vẻ
Để mừng sinh nhật Đan Đan, bữa cơm tối nay nhà họ Chu đã bày biện hết sức phong phú.
Từ sớm Chu Long đã đặt hải sản tươi ngon nhất từ chỗ ông bạn già, thậm chí còn mang rượu Mao Đài cất giữ trân trọng suốt hai chục năm ra uống, Lưu Minh Hà đích thân xuống bếp, làm một bàn đầy ắp các món ăn hấp dẫn.
Sau bữa tối, Đan Đan thổi nến sinh nhật, nhận được vô vàn lời chúc mừng cưng chiều yêu thương và quà sinh nhật từ mọi người, nụ cười hạnh phúc luôn thường trực trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Trong bầu không khí ấm áp, hạnh phúc này, Vân Mộc Thanh cũng bị tác động, trái tim đong đầy cảm giác xúc động và chua xót. Năm năm qua, cô và con gái sống nương tựa vào nhau, cái gọi là sinh nhật chẳng qua chỉ là mạnh mẽ mỉm cười mà thôi, cô chưa từng nghĩ sẽ có một gia đình ấm áp như thế này.
Nhìn nụ cười vui vẻ, hạnh phúc trên mặt con gái, hai mắt cô đỏ hoe, quay người lén gạt đi hàng nước mắt.
Sở Phàm để ý thấy vẻ mặt của cô, anh bước tới, nắm tay Vân Mộc Thanh thật chặt, yên lặng đứng cạnh cô.
Vân Mộc Thanh chợt mỉm cười, trong tim như có dòng nước ấm chảy qua, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Mười giờ tối, cả nhà ba người Sở Phàm chào tạm biệt mấy người Chu Long rồi rời đi, dưới sự cưng chiều, lưu luyến của Lưu Minh Hà, Đan Đan vẫy bàn tay nhỏ bé, vui vẻ nở nụ cười.
“Chúng ta đến chỗ này trước rồi hãy về nhà”, Sở Phàm thần bí nói.
Đan Đan chớp đôi mắt to tròn, reo hò: “Bố, bố có điều bất ngờ cho Đan Đan ạ?”
“Con cứ đi đến đó rồi sẽ biết”, Sở Phàm véo khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, vẫn tỏ vẻ thần bí như trước.
Vân Mộc Thanh hờn dỗi liếc xéo anh, Đan Đan lại càng khoa chân múa tay đầy phấn khích, vẻ mặt tò mò hiếu kỳ.
Nửa tiếng sau, tại khu thắng cảnh trên một ngọn núi đầy mây, nơi cao nhất thành phố Giang Lăng, có vài bóng người đang leo trên con đường núi dài quanh co, khúc khuỷu.
“Đây chính là bất ngờ của anh sao? Nửa đêm còn chạy đi leo núi?”, Vân Mộc Thanh tức giận nhìn chằm chằm Sở Phàm, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, dáng vẻ khá mệt nhọc.
Cô hận không thể một phát đập chết Sở Phàm, cái này là bất ngờ gì chứ, đúng là bản thân cô đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh rồi.
“Nếu không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng? Bất ngờ luôn đến sau gian nan mà”, Sở Phàm mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ ung dung thoải mái: “Bình thường anh bảo em đừng lười như vậy, rèn luyện nhiều chút thì không nghe, xem đi, giờ mới biết thế nào là khổ”.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, không phục nói: “Ai bảo anh nấu ăn ngon vậy làm gì, mỗi ngày ăn no rồi còn sức đâu mà rèn luyện”.
Sở Phàm cạn lời, chuyện này lại đổ lên đầu mình.
“Hay là anh bế em lên nhé?”
“Hừ, lưu manh!”, Vân Mộc Thanh lập tức hờn dỗi nói, khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ tới cảnh tượng ấm áp đó khiến tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp.
Sở Phàm nhún vai: “Vậy em cố lên, anh và Đan Đan lên trước”.
“Mẹ, mẹ nhanh lên nhé, con và bố đợi mẹ ở đỉnh núi”, Đan Đan ngồi trên vai Sở Phàm, hai chân đung đưa, vẫy tay với Vân Mộc Thanh.
“Nói dễ hơn làm, con nhóc này lại ngứa đòn rồi”.
Vân Mộc Thanh chán nản nhìn hai bố con đang vui vẻ, hạnh phúc trước mặt mà cắn răng nỗ lực leo tiếp.
Cô thề về sau sẽ ăn ít đi, tập luyện tử tế, không bao giờ để hai người này có cơ hội cười nhạo mình nữa.
Mưa gió qua đi, thực sự sẽ xuất hiện cầu vồng, khung cảnh trên đỉnh núi là món quà tuyệt vời nhất với người leo núi.
Gió đêm thổi hiu hiu, không khí trong lành, từ trên đây nhìn xuống, cả thành phố Giang Lăng dưới chân có triệu ánh đèn lấp lánh, sông núi đại ngàn, khung cảnh thật ngoạn mục!
“Oa, có tòa lâu đài!”
Đan Đan kinh ngạc hét lên, vô cùng phấn khích, cô bé nhảy từ trên người Sở Phàm xuống, reo hò chạy lên đỉnh núi, nơi đó có một lâu đài hệt như trong truyện cổ tích.
Vân Mộc Thanh cũng ngẩn người, vô cùng bất ngờ.
Cách đó không xa, một tòa lâu đài mô hình sững sừng đứng đó, tràn ngập phong cách trẻ thơ hồn nhiên, có ba tầng, bên trong đủ loại đồ chơi, tượng gỗ, nhân vật hoạt hình, khiến cô bé reo hò vui sướng.
Vân Mộc Thanh phát hiện, ở nơi dễ thấy nhất chỗ tầng một, có một bức tranh bằng màu nước nét vẽ nguệch ngoạc, một nam một nữ, đang nắm tay một bé gái, đắm mình trong cảnh sắc hoàng hôn diễm lệ.
Đó là bức tranh Đan Đan đã vẽ khi lần đầu tiên gặp Sở Phàm.
Vành mắt Vân Mộc Thanh chợt ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, Sở Phàm”.
Đây thực sự là một bất ngờ ấm áp nhất.
Đan Đan cũng thân thiết ôm Sở Phàm và thốt lên: “Cảm ơn bố”.
Sở Phàm khẽ cười, nói tiếp: “Còn một bất ngờ lớn hơn nữa cơ”.
“Ở đâu ạ?”, Đan Đan mở to mắt tò mò, Vân Mộc Thanh cũng đầy vẻ mong đợi.
Sở Phàm ôm con gái vào lòng, nắm tay Vân Mộc Thanh cùng bước đến đỉnh núi, nơi cao nhất có thể nhìn toàn cảnh thành phố Giang Lăng.
“Bố ơi, bất ngờ đâu?”, Đan Đan nóng lòng hỏi.
Sở Phàm mỉm cười, gọi một cuộc điện thoại: “Chuẩn bị bắt đầu đi”.
Anh thần bí che mắt Vân Mộc Thanh và Đan Đan, bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một!”
Hai tay mở ra.
Đột nhiên, giây phút đó cả hai mẹ con đều ngẩn người.
“Bùm!”
Một quả pháo hoa rực rỡ bay vụt lên, tỏa sáng trên nền trời đêm, ánh sáng lấp lánh như thắp sáng cả màn trời!
“Bùm bùm bùm...”
Tiếp sau đó là mười quả, một trăm quả, một ngàn quả pháo hoa thi nhau bay lên, phút chốc nở rộ, sáng rực trong không trung.
Kéo dài vô tận!
Muôn màu muôn vẻ, rực rỡ sáng chói, tựa như một trận mưa sao băng, tráng lệ, lãng mạn, đẹp đẽ động lòng người.
Đêm nay, cả thành phố Giang Lăng chìm đắm trong màn pháo hoa rực rỡ muôn màu.
Đêm nay, cả thành phố chứng kiến một người bố bỏ công sức vì niềm vui của con gái, chứng kiến hạnh phúc của cả nhà ba người.
Giờ khắc này, bất kể là cặp đôi đang đi dạo trên phố, nhân viên vất vả tăng ca trong tòa nhà văn phòng, người lớn tuổi đang khiêu vũ quảng trường, hay thậm chí cả những người thành đạt hào hoa trong bữa tiệc sang trọng…
Bất kể là ai, khi nhìn lên bầu trời Giang Lăng đều giật mình sửng sốt trước màn pháo hoa hoành tráng này.
Vô số điện thoại, máy tính bảng, máy ảnh thi nhau ghi lại cảnh tượng bất ngờ tuyệt đẹp trước mặt!
Cả thành phố vui mừng...
“Oa, đẹp quá, pháo hoa thật đẹp, Đan Đan thích lắm”, trên đỉnh núi, cô bé có đôi mắt to tròn, đen láy tràn đầy kinh ngạc, phấn khích nhảy nhót, hôn lên mặt Sở Phàm mấy cái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh cũng vô cùng kinh ngạc và cảm động, cô đắm chìm vào phong cảnh pháo hoa lãng mạn trước mặt, không biết nên phản ứng ra sao.
Sở Phàm ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Pháo hoa của cả thành phố Giang Lăng này đã được tôi bao trọn rồi, đêm nay, nó thuộc về Đan Đan, thuộc về chúng ta”.
Năm năm qua, con gái anh phải chịu nhiều thiệt thòi, ngay cả một bữa tiệc mừng sinh nhật cũng chẳng có.
Bây giờ, anh mang vinh quang trở về khiến cả thành phố Giang Lăng chứng kiến một đêm hạnh phúc ngập tràn.
Vân Mộc Thanh lén lau nước mắt, niềm vui không thể diễn tả thành lời.
Sở Phàm ôm Đan Đan, dịu dàng nói: “Con gái, sinh nhật vui vẻ!”