Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217: Trèo cao

Mấy tên bảo vệ cảnh giác quan sát Sở Phàm.

Cậu chủ nhà họ Phương đã mời hết những người có tiếng tăm trong mọi lĩnh vực ở Giang Lăng đến tham gia buổi tiệc, đến dự tiệc ngoài những người quyền quý ra đương nhiên cũng không thể thiếu mấy kẻ vàng thau hỗn tạp, ăn không ngồi rồi trà trộn vào. Làm bảo vệ của Lầu Sùng Dương này, bọn họ phải căng rõ mắt nhìn, tránh việc bị đập vỡ bát cơm.

Bộ đồ thể thao rẻ tiền trên người Sở Phàm cộng thêm thái độ hờ hững của anh chẳng mấy chốc đã giúp anh trở thành đối tượng quan trọng cần được để ý tới.

Sở Phàm dừng bước, nói bằng giọng điệu bình thản: “Tôi không có thiệp mời”.

Anh chưa bắt Phương Trung tự mình xuống đón thì đã nể mặt anh ta lắm rồi, sao lại phải cầm theo cái thứ ‘thiệp mời’ rẻ tiền đó.

Bảo vệ nghe xong thì càng chắc chắn tên này đích thị là một tên ất ơ đến đây ăn chờ uống chực, bảo vệ lập tức tỏ thái độ cao ngạo, ngẩng đầu hừ một tiếng.

“Không có thiệp mời thì không được vào, đi ra, đi ra”.

Ngay lúc này, một người đàn ông tuổi tầm trung niên với bộ vest sang chảnh đang ôm một cô người mẫu trẻ quyến rũ xinh đẹp bước tới, tên bảo vệ kia lập tức cung kính khom lưng, như một con chó trung thành chạy tới nghênh đón, thái độ thay đổi 180 độ.

Trước khi rời đi, người đàn ông trung niên còn đắc ý liếc xéo Sở Phàm, đưa tay chỉnh lại cà vạt, tỏ vẻ hơn người không ai sánh bằng.

Sở Phàm nhíu mày: “Ông ta cũng không có thiệp mời, tại sao lại vào được mà tôi thì không?”

“Anh bạn, anh vừa đập đầu vào đâu à, hay là bị điên sẵn rồi vậy?”, tên bảo vệ nhìn Sở Phàm từ trên xuống một lượt như đang nhìn một đứa thiểu năng: “Thân phận của người ta là gì mà thân phận của anh thì như thế nào? Thấy cái đồng hồ trên tay ông ấy chưa, là Patek Philippe hơn ba triệu tệ, ông chủ lớn như thế chắc chắn là khách quý của bữa tiệc!”

“Nhìn lại anh đi, vừa quê mùa vừa nghèo hèn, nhìn là biết chỉ là hạng người hèn mọn, thứ phế vật há miệng chờ sung, loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, cút nhanh đi trước khi tôi cho anh biết tay!”

Tên bảo vệ xắn tay áo lên, làm bộ làm tịch đe doạ Sở Phàm, khiến La Cường đứng đằng sau phải cau mày, trong mắt ánh lên vẻ hung tợn.

Sở Phàm cảm thấy hơi nực cười nhìn tên bảo vệ, anh không ngờ một tên bảo vệ cỏn con lại mạnh miệng thế, đúng là gặp Diêm Vương thì dễ mà qua ải quỷ nhỏ thì khó.

Những chuyện ếch ngồi đáy giếng thế này lúc nào cũng có.

Anh cũng lười chấp nhặt với hắn mà thẳng thừng lên tiếng: “Tôi được Phương Trung mời tới, anh gọi cho anh ta, bảo anh ta xuống đón tôi”.

Tên bảo vệ nghe xong thì ngớ người, sau đó phì cười như nghe được chuyện cười hiếm có.

Mấy tên bảo vệ xung quanh cũng bật cười theo, cậu chủ nhà họ Phương là ai, là nhân vật quyền quý cỡ nào? Là thái tử của cả khu Giang Bắc! Nhìn khắp những người quyền quý danh tiếng ở đây có ai thấy vinh dự khi được quen biết với Phương Trung đâu?

Tên nhóc này vậy mà lại mạnh miệng đến thế, bảo cậu Phương xuống đón? Đúng là ngây thơ, một đứa ngáo ngơ từ đầu tới chân.

“Ha ha ha, đúng là nực cười, bảo cậu chủ nhà họ Phương xuống đón anh? Anh chém gió cũng vừa vừa thôi, sao anh không nói kêu cụ Phương xuống đón anh luôn đi?”

Sở Phàm bình tĩnh gật đầu: “Cũng được, anh bảo Phương Chấn Khang xuống đi”.

“…”

Nụ cười của tên bảo vệ đanh lại, đám người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Sở Phàm, thằng nhóc này dám gọi cả tên lẫn họ của cụ Phương, đúng là tự tìm đường chết.

“Điên à, cút đi, cút ngay cho tao, ông đây không có rảnh ở đây nói xằng nói bậy với mày”, tên bảo vệ giận dữ quát một tiếng, cụ Phương quyền quý cỡ nào, hắn không muốn rước hoạ vào thân.

Nói xong, hắn cầm gậy lên rồi đuổi Sở Phàm như đuổi ruồi.

La Cường bước lên trước một bước, bàn tay giữ chặt cây gậy trong tay tên bảo vệ, ánh mắt sắc bén: “Dám nói thêm một lời hỗn xược nào thì tôi đấm chết anh luôn đấy, tin không?”

La Cường mạnh tay thêm một chút, chiếc gậy bằng sắt thép gãy đôi, rớt xuống đất.

Sở Phàm là nhân vật tầm cỡ nào, Quân thần của Long Hồn, không một ai trong đất nước này có thể sánh bằng. Cho dù ở dinh tổng thống hay dinh thủ tướng của phương Tây đi nữa thì anh cũng được coi là khách quý, chỉ một tên bảo vệ cỏn con của bữa tiệc do nhà họ Phương nhỏ nhoi bày ra mà cũng dám lên mặt với anh sao?

Ừng ực...

Tên bảo vệ sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt, sợ đến mức chân mềm nhũn.

Cú đấm này mà giáng xuống đầu hắn thì ít nhiều đầu hắn cũng nát tan thành tám mảnh?

Sở Phàm điềm đạm vẫy tay: “Thôi được rồi, chốn đông người, chú ý mức độ”.

Anh không nhỏ mọn đến mức đi chấp nhặt một tên bảo vệ.

“Vâng”.

La Cường lập tức khom người, vô cùng cung kính lui ra sau lưng Sở Phàm, điều này càng khiến mấy tên bảo vệ ngơ ngác, há hốc mồm nhìn Sở Phàm, hít một hơi thật sâu…

Rốt cuộc tên này có thân phận gì mà khiến một người mạnh bạo như thế phải cung kính nghe lời?

Không lẽ thật sự là do họ ếch ngồi đáy giếng, có mắt như mù?

Chẳng mấy chốc, cuộc tranh cãi giữa mấy người họ đã thu hút sự chú ý của những người khách khác, rối rít chỉ trỏ bàn tán.

Sở Phàm cau mày, anh đang nghĩ có nên gọi cho Phương Trung để anh ta xuống giải quyết hay không…

Ngay lúc này, đột nhiên, từ xa xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc.

“Hóa ra đây chính là Lầu Sùng Dương à, nhìn sự sang trọng của nó đi, đúng là huy hoàng tráng lệ, xa xỉ quá đi mất…”, Lý Thu Linh nhìn chằm chằm vào kiến trúc của khách sạn, tràn ngập vẻ kinh ngạc và kích động.

“Chị cả, nhìn chị kìa, thật là quê mùa, so với những khách sạn cao cấp ở Yên Kinh thì đây đã là gì? Chị đó, đúng là ở chỗ nhỏ quen rồi nên tầm nhìn hạn hẹp”.

Lý Phương Cát khoác một chiếc áo với hoa văn lông báo, trên người toàn là trang sức hột xoàn, hết sức quý phái, mặt bà ta hất lên, tỏ vẻ cao ngạo xa cách: “Nói một câu khó nghe, đừng thấy Mộc Thanh nhà chị bây giờ lên làm tổng giám đốc rồi thì được coi là giàu có, chỉ là có chút tiền mà thôi, vẫn là nhà giàu mới nổi, vị trí còn thấp lắm, chị phải khiêm tốn một chút”.

Trước biểu cảm gượng gạo không mấy vui vẻ của Lý Thu Linh, bà ta lại tiếp tục chỉ trỏ: “Cái khách sạn Lầu Sùng Dương này là do cậu Phương Mẫn đặc biệt bao trọn vì bữa tiệc hôm nay, người ta tuổi trẻ tài cao, nhà cao cửa rộng, bố ruột của cậu Phương Mẫn là quản gia của nhà họ Phương ở Giang Bắc, theo chân cụ Phương hơn bốn mươi năm rồi, mới được thưởng cho mang họ ‘Phương’ đó, tuy nhìn bên ngoài là người làm nhà họ Phương nhưng thực tế cũng không khác gì người thân”.



“Mộc Thanh nhà chị cũng chỉ là hạng đỉa đòi đeo chân hạc, lát nữa gặp cậu Phương chị phải hiểu quy tắc, đừng để người ta cười chê, hiểu chưa?”

“Được, được, chị thay mặt Mộc Thanh cảm ơn em, đúng là em gái tốt của chị”, Lý Thu Linh ôm cánh tay Lý Phương Cát, kích động khôn xiết.

Nhà họ Phương ở Giang Bắc là nhân vật lớn cỡ nào, một người nào đó của gia tộc họ thôi cũng đủ sức dễ dàng lật đổ nhà họ Vân!

Tuy rằng bà ta mãi mãi không có tư cách tiếp cận đám con cháu nhánh chính nhà họ Phương, nhưng nếu có thể kết hôn với con trai vị quản gia này là Phương Mẫn thì cũng là vinh hoa phú quý mà không biết bao nhiêu người ước ao mà không có.

Từ nay về sau, Lý Thu Linh cũng được xem như bà lớn chốn nhà giàu, vịt hoá thiên nga.

Lý Phương Cát càng đắc ý hơn nữa, lúc bà ta bước vào cửa lớn khách sạn, bảo con trai Lý Huân chìa tấm thiệp mời vàng ngọc ra với vẻ mặt phách lối thì bỗng nhiên bà ta liếc mắt nhìn quanh và phát hiện thấy một người khiến bà ta căm ghét đến mức ngứa răng ngứa lợi - tên ‘tài xế’ cực kì kiêu ngạo ngang ngược: Sở Phàm!

“Là mày? Sao mày lại ở đây!”, Lý Phương Cát tức giận gào lên.

Sở Phàm bình tĩnh đáp: “Hai người vẫn chưa bị xe đâm chết à? Tiếc vậy”.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK