Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Đây là mệnh lệnh

Trần Phong Hoàng đã xuất viện từ hai ngày trước, về nhà tĩnh dưỡng rồi. Trước khi xuất viện, Sở Phàm đã đưa cho hai bố con họ một số tiền mặt nhưng Trần Phong Hoàng đã từ chối.

Sở Phàm hiểu tính cách cấp dưới cũ của mình nên cũng không ép buộc, nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày, bọn họ đã bị chủ nợ tới đòi nợ.

Sau khi nhận được điện thoại của Trần Vi Vi, Sở Phàm cấp tốc tới nhà Trần Phong Hoàng.

Theo địa chỉ Trần Vi Vi đưa, Sở Phàm tới một căn nhà ngang có tuổi đời tầm sáu mươi năm nằm cuối con hẻm cũ kỹ ở thôn Thành Trung, môi trường xung quanh cực kỳ xập xệ.

Sở Phàm thấy nhói lòng, đồng đội cùng nhau sống chết với mình ngày trước lại sống trong điều kiện tệ thế này, hai bố con nương tựa vào nhau sống qua ngày.

"Thằng què chết tiệt, tao nói cho mày biết, mau trả tiền thuê nhà đây cho tao, nếu không tao cho mày biết tay".

Sở Phàm bước vào trong sân đã nghe tiếng quát tháo ầm ĩ, mặt anh lập tức sầm xuống.

Bảy, tám tên lưu manh, tóc xanh tóc vàng hung hăng lằm lằm gậy gộc trong tay, trong đó tên cầm đầu để tóc húi cua, đeo dây chuyền vàng to như ngón tay, đang vênh váo mắng chửi.

"Anh Hoằng, tôi vừa mới bị thương nghỉ việc, không có tiền trong người, anh cho tôi thêm vài ngày nữa, chắc chắn tôi trả đủ cho anh", Trần Phong Hoàng cầm hai cây nạn, khó xử phân trần.

Trần Vi Vi cũng đỏ ửng cả mắt, sợ hãi thỏ thẻ: "Đúng vậy anh Hoằng, đợi bọn tôi có tiền, bọn tôi sẽ trả ngay".

Choang!

Trương Hoằng nghe vậy thì đá bay một chậu hoa trong sân, chửi xối xả: "Con mẹ mày, đợi mày có tiền à? Nhà của ông để bọn mày ở miễn phí hả? Mày mất việc rồi thì đào đâu ra tiền nữa? Tao cảnh cáo mày nhé, hôm nay mày phải trả tiền đủ đây cho ông".

Trần Phong Hoàng bất lực than vãn: "Anh Hoằng, tôi cũng muốn trả tiền cho anh chứ, nhưng bây giờ trong người tôi chẳng có cắt bạc nào cả, anh thư thư cho tôi vài ngày nữa nhé".

"Không có tiền? Ha ha, không sao, ông đây có cách", Trương Hoằng nheo đôi mắt gian xảo lại láo liên nhìn gương mặt xinh đẹp và thân hình yểu điệu của Trần Vi Vi, gã cười gian manh:

"Nếu mày không có tiền thì lấy con gái mày ra gán nợ. Với nhan sắc của con gái mày mà vào hộp đêm thì chắc chắn sẽ giật ngôi hoa khôi ngay. Không kể người khác, chỉ riêng anh Hoằng đây đảm bảo ngày nào cũng sẽ đến chọn em, để em ngày nào cũng không lo thiếu việc làm".

Mấy tên lưu manh đứng xung quanh hú hét, vẻ mặt gian tà: "Đúng vậy, thằng què họ Trần, để con gái mày đi bán dâm đi, chưa đầy một tuần sẽ lấy lại vốn ngay, nói không chừng còn giàu to nữa đó".

"He he, nếu mà được ông lớn nào đó bao nuôi nữa thì tháng mấy chục nghìn là chuyện dễ như chơi".

"Hay là gả em nó cho tao đi, năm sau trả cho ông một lớn một nhỏ luôn nhé?"

"Ha ha ha".

Đám Trương Hoằng cười ngặt nghẽo khiến Trần Vi Vi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Trần Phong Hoàng đâu chịu được khi thấy con gái bị sỉ nhục như thế này, ông ta gào lên giận dữ, xách luôn đôi nạn đập lên người Trương Hoằng: "Quân khốn nạn, tao liều với bọn mày".

Trương Hoằng bị ăn một gậy đau quá ngã chổng vó, gã không thể nhịn được cơn giận, quát lớn: "Thằng què chết tiệt, mày dám đánh tao à? Đánh lão cho tao, đánh nhừ tử thằng già khốn kiếp này cho tao".

Trần Vi Vi hoảng sợ, vội cản trước mặt Trần Phong Hoàng, bảo vệ người bố còn chưa khỏi bệnh.

Hai tên côn đồ nhe răng cười, cầm gậy bóng chày lên nện về phía Trần Phong Hoàng.

Nhưng một bóng nguồi chợt xông tới, đạp thẳng vào lưng bọn chúng.

Ầm, ầm...

Hai tên đó lập tức đo đất, xương cụt xém gãy, kêu rên thống thiết.

Sở Phàm vững chải đi vào trong sân.

"Anh Phàm", Trần Vi Vi cứ như gặp được đấng cứu thế, nhào vào lòng Sở Phàm khóc thút thít. Ánh mắt Trần Phong Hoàng phức tạp, tự trách mình vô dụng.

"Mẹ kiếp, mày là thằng nào, dám đánh đàn em của tao à? Tao cảnh cáo mày đừng có mà lo chuyện bao đồng", mí mắt Trương Hoằng giật giật, mặt mày hung hăng trừng mắt với Sở Phàm.

Gã thèm thuồng cô nàng Trần Vi Vi này từ rất lâu rồi, bây giờ Sở Phàm lại ôm cô ấy trong lòng, gã giận ghê lắm.

Sở Phàm thản nhiên nói: "Bọn họ nợ mày bao nhiêu tiền? Tao trả".

Trần Vi Vi mấp máy môi nhưng bị Sở Phàm ngăn lại, ý bảo cô ấy là không sao đâu.

"Xì, anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì. Được, tao cho mày toại nguyện", Trương Hoằng cười khinh, giơ năm ngón tay thô kệch ra rồi hất cằm:

"Năm mươi nghìn!"

"Cái gì?!", Trần Phong Hoàng rống giận: "Rõ ràng bọn tôi thuê nhà năm nghìn sao anh hô lên gấp mười lần như thế! Có còn pháp luật, có còn đạo lý gì nữa không!"

Trần Vi Vi cũng sốt sắng nói: "Anh Phàm đừng trả số tiền này, hắn ta lừa anh đấy".

Trương Hoằng cười khẩy: "Lừa bọn mày? Lãi của ông đây không phải là tiền à? Trả phí cho các anh em cực khổ bảo vệ ở đây không phải bằng tiền à? Còn nữa, mày đánh bị thương hai thằng em của tao, tiền viện phí không phải là tiền chắc?"

Vừa dứt lời, hai tên côn dồ nằm dưới đất lập tức rên la inh ỏi, cứ như tiếng mổ lợn vậy.

Trương Hoằng vênh mặt gào: "Tao không đòi mày một hai trăm nghìn mà chỉ đòi có năm chục nghìn tệ là đã nể mặt mày lắm rồi. Bớt nói nhảm đi, đưa tiền đây, không thì ông đập luôn cả mày!"

Trần Vi Vi tức giận nghiến chặt răng, rõ ràng là bọn chúng bắt chẹt Sở Phàm.

"Được, tao trả cho mày".

Trần Dương gật đầu.

"Thế còn nghe được, đưa tiền đây", Trương Hoằng cười hềnh hệch, đưa tay ra.

Sở Phàm nắm luôn lấy cổ tay gã, rồi bẻ một cái kêu "rớp", Trương Hoằng gào lên thảm thiết.

"Đây là chục nghìn".

Sở Phàm nói xong thì thu quyền đấm một phát khiến gã sụp sóng mũi, răng rụng hết mấy cái.

"Đây là hai chục nghìn".

Sở Phàm lại đá một cước vào ngực khiến gã gãy xương sườn, sùi bọt mét, suýt chút thì ngất.

"Đây là ba chục nghìn".

"Không, tôi không cần nữa, không cần nữa đâu, anh hai ơi tha mạng cho tôi đi, tôi sai rồi".

Trương Hoằng sợ đến nỗi khúm núm, luôn mồm xin tha.

Đám côn đồ đàn em của gã cũng ngơ ngác, bọn chúng chưa từng thấy ai mạnh mẽ như Sở Phàm, ra tay là tàn độc nữa.

"Biến!"

Sở Phàm đá một phát làm Trương Hoằng bay xa hơn ba mét, chả buồn để ý thứ cặn bã này nữa.

"Ôi chao, mày... mày đợi đó cho ông, khốn kiếp!"

Trương Hoằng lồm cồm bò dậy, bỏ chạy bạt mạng, gã còn không quên hung hăng hù dọa: "Đại ca của tao là chủ tịch công ty bất động sản đó mày, có hơn trăm anh em, tao gọi người đến chém chết mày".

Sở Phàm chỉ hơi nghiêng cổ, đám Trương Hoằng đã sợ vãi ra quần, cụp đuôi chạy biến.

"Xí, đám cặn bã, khốn kiếp", Trần Vi Vi tức giận chửi, sau đó vẻ mặt mang ơn nhìn Sở Phàm: "Anh Phàm, em cảm ơn anh nhé".

Sở Phàm gật đầu, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn Trần Phong Hoàng khiến người ta hơi sởn gai ốc.



"Long thủ, xin... xin lỗi, tôi vô dụng, tôi bất tài", Trần Phong Hoàng rất tự trách.

"Không phải ông vô dụng mà là ông đần độn", Sở Phàm sầm mặt xuống, quở trách: "Sao ông gặp khó khăn lại không nói với tôi? Ông có còn xem tôi là anh em không, ông định giấu tôi đến bao giờ? Đến lúc Vi Vi xảy ra chuyện thật thì mới sáng mắt ra à?"

"Tôi, tôi...", Trần Phong Hoàng cúi đầu, vừa hối hận vừa cảm động.

Trần Vi Vi cũng kéo góc áo của Sở Phàm, vẻ mặt đáng thương cầu xin cho bố mình.

Sở Phàm nhíu mày, liếc nhìn môi trường xập xệ xung quanh một vòng rồi nói: "Dọn hành lý, đừng ở chỗ này nữa, tôi mua nhà cho hai bố con, tối nay hai người dọn sang đó".

"Long thủ, quý giá quá, tôi không thể...", Trần Phong Hoàng vội vã xua tay.

"Đây là mệnh lệnh", Sở Phàm nghiêm mặt nói.

"Rõ!", Trần Phong Hoàng đứng nghiêm trang, nước mắt chực trào.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK