Chương 387: Cải trang thăm dò tình hình
“Bịch bịch bịch”.
Trong sân bay, hai đội quân xếp hàng song song oai phong bước xuống từ cabin máy bay.
Trần Phong Hoàng đứng ở giữa, mặc quân phục Đại tá, tay cầm lệnh bài Nhiếp Chính Vương và soái phục Thương Long sải bước ra ngoài.
Đám nhân vật lớn vây quanh trong sân bay ngơ ngác thắc mắc, Quân thần của Long Hồn không ở đây sao?
Chuyện này…
“Tôi thuộc lữ đoàn tiên phong của quân Long Hồn ở Tây Dã, Trần Phong Hoàng”, Trần Phong Hoàng liếc nhìn mọi người, nói: “Theo lệnh của Long thủ, tôi sẽ tiếp quản mọi chuyện của quân Tây Dã”.
Ông ta lấy ra quân lệnh của Long Hồn và giấy ủy nhiệm để chứng minh thân phận của bản thân.
“Ồ, Thủ trưởng Trần, cho tôi mạo muội hỏi một chút, bây giờ Long thủ đang ở đâu?”, Quản Bá Anh khiêm tốn hỏi.
Trần Phong Hoàng hờ hững đáp: “Long thủ đã quyết định tự mình đến điều tra tình hình ở Tây Dã và cuộc sống của nhân dân”.
“Ba ngày trước, cậu ấy đã đến Tây Dã rồi”.
Cái gì?
Tin tức này ập xuống như sấm sét giữa trời quang, khiến nhiều quan chức giật mình toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ Long thủ đã đến Tây Dã ba ngày rồi, vậy mà tình báo của bọn họ không nhận được tin tức gì cả!
Đây đúng là sai lầm nghiêm trọng!
“Cái gì, không đến sao?”, trong đám đông, một thanh niên mặc quần áo chỉnh tề khó chịu, nổi giận đùng đùng: “Chúng ta tốn công ‘bày trận’, đứng đau lưng mỏi cổ để đón anh ta, mà anh ta nói không tới là không tới à? Sao có thể phô trương vậy chứ”.
Hắn là con trai của Quản Bá Anh, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, sống trong an nhàn, đương nhiên là không biết giữ mồm giữ miệng!
Trần Phong Hoàng liếc nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Long thủ muốn đi đâu, làm gì, còn cần báo cáo với các người nữa hay sao?”
Soạt.
Một nhóm cán bộ, binh sĩ đổ dồn ánh mắt về phía hắn, dọa hắn sợ tái mặt.
Quản Bá Anh càng sợ hãi hơn, ông ta vốn dĩ muốn đưa con trai đến để mở mang kiến thức, gặp Quân thần của Long Hồn trong lời đồn và khơi dậy động lòng cầu tiến của hắn.
Nhưng không ngờ, thằng nhóc này lại ngang ngạnh, chỉ biết rước họa vào thân!
“Thằng bất hiếu, ở đây có chỗ cho con nói chuyện sao, còn không mau xin lỗi Thủ trưởng Trần!”
Quản Bá Anh tát vào mặt con trai một cái, dọa hắn cúi đầu liên tục, rồi mới nguôi giận cơn giận.
“Thủ trưởng Trần, thằng nhóc này cũng là nhất thời kích động nên biểu đạt không đúng ý, ý của chúng tôi là có thể liên lạc với Long thủ không? Để hoan nghênh Long thủ, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu, nếu Long thủ không đến thì bữa tiệc này phải làm sao đây”.
Quản Bá Anh chua xót nói.
“Hủy đi”, Trần Phong Hoàng từ chối không chút do dự, lạnh lùng nói: “Long thủ luôn chuyên tâm xử lý mọi chuyện, chưa bao giờ làm chuyện tổn hại đến tiền của người dân”.
“Hơn nữa, bây giờ thế trận ở Tây Dã đang căng thẳng, các người còn có tâm trạng để tổ chức bữa tiệc xa hoa này sao?”
“Vâng...”
Đám quan chức đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Vẻ mặt của Trần Phong Hoàng u ám như sắt đá, ánh mắt ông ta lướt qua từng quan chức có mặt tại đây, lạnh lùng nói: “Long thủ bảo tôi đến nói cho các ông biết, Tây Dã đã không còn là Tây Dã của trước đây nữa, bất kể các ông từng thuộc phe phái nào, bất kể trước đây các ông đã từng dùng mưu kế quỷ quyệt gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ phải dừng lại hết để toàn tâm toàn lực nghênh chiến, cậu ấy sẽ bỏ qua hết tất cả tội lỗi trước kia của các ông!”
“Nhưng...”
Các viên quan chức thở phào nhẹ nhõm, nhưng một chữ “nhưng” kia lại khiến bọn họ căng thẳng trở lại.
Ánh mắt Trần Phong Hoàng càng thêm lạnh lùng: “Nếu ai dám cố ý phá vỡ kỷ luật vào thời điểm quốc gia khủng hoảng như thế này, vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, lừa nhân dân thì sẽ giết ngay không tha!”
Một lời cảnh cáo nghiêm túc, khiến không ít người run sợ, co rúm người lại.
“Chủ tịch tỉnh, sao Long thủ còn tự đi kiểm tra vậy? Điều này thật đáng sợ, nếu thực sự tra ra được điều gì đó thì chúng ta phải làm sao đây?”
“Đúng vậy, chủ tịch tỉnh, ông là ‘quan phụ mẫu’ của Tây Dã chúng ta, ông không thể ngồi yên không quản được”.
“Đám người chúng tôi đều trông đợi vào ông, ông có nhiều mối quan hệ, xin hãy giúp chúng tôi xem có thể nói chuyện với Long thủ không, bảo cậu ấy giơ cao đánh khẽ…”
Đám quan chức chạy đến trước mặt Quản Bá Anh, nói với vẻ mặt lo lắng.
“Nhìn tôi làm gì? Bây giờ nhớ đến chủ tịch tỉnh như tôi rồi sao? Bình thường tôi bảo các ông kiềm chế bản thân, đừng đi quá xa, các ông có nghe tôi không?”, Quản Bá An hậm hực, tức giận gầm lên.
“Bây giờ chủ tịch tỉnh như tôi chỉ là hư danh thôi, không tiền tài không binh lực, các ông cầu xin tôi thì có tác dụng gì?”
“Tự nghĩ cách, chuẩn bị hậu sự đi!”
Sắc mặt Quản Bá Anh u ám, khoát tay rời đi.
Sau khi Quản Bá Anh rời đi, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, họ lo lắng bầu trời của Tây Dã e là sắp thay đổi rồi!
Sau đó, hầu hết tất cả mọi người đều đưa ra mệnh lệnh thống nhất: Sắp tới phải an phận, không được gây chuyện, nếu không sẽ chết người!
Trong Tây Dã, hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác được đưa ra, một mạng lưới tình báo được khởi động, gần như toàn bộ khu vực đều được điều tra.
Rốt cuộc Quân thần của Long Hồn đang ở đâu?
Lúc này, một đoàn tàu hỏa khởi hành từ Yên Kinh, chậm rãi đi về phía trước.
Tại vị trí cửa sổ, một người đàn ông trẻ ngồi thẳng, quần áo bình thường không thể che giấu được khí chất uy nghiêm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, tựa như bao quát mọi vật, khắc ghi tất cả cảnh đẹp non sông vào tim!
“Năm năm không gặp, Tây Dã, tôi trở lại rồi đây”.
Người đàn ông tự nói với chính mình.
Anh chính là Quân thần của Long Hồn, người khiến những nhân vật lớn ở Tây Dã cuống quýt tìm kiếm – Sở Phàm!
E rằng không ai có thể nghĩ rằng nhân vật vô cùng danh giá này thực sự đang trên một chuyến tàu, từ từ đến Tây Dã.
Người trên tàu càng không ngờ có một ngày lại được đi chung toa với chiến thần.
Sở Phàm đương nhiên không phải thích thì đến, mà trong lòng anh đã có tính toán riêng.
Thứ nhất, Tây Dã đã bị nhiều thế lực khác nhau chi phối trong nhiều năm, dẫn đến cuộc đấu đá nội bộ là điều hiển nhiên. Khi anh đến đây, bọn họ nhất định sẽ đoàn kết lại để đối phó với anh, anh cần phải phá vỡ cục diện này, khiến bọn họ hoảng loạn trước.
Một con hổ ẩn mình trong bóng tối chờ cơ hội luôn có tính răn đe hơn một con rồng ở trên cao.
Thứ hai, tàu hỏa có thể đi qua đường biên giới của Tây Dã, để anh có thể quan sát địa hình rõ ràng hơn và lập kế hoạch tác chiến với quân Tây Hạ.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh.
“Reng reng reng”.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng gọi điện tới.
Sở Phàm đeo tai nghe lên, bắt đầu cuộc trò chuyện đơn giản.
“Long thủ, đúng như cậu dự đoán, đám cáo già ở Tây Dã kia gần như xuất hiện hết, còn bày ra một bữa tiệc để chào đón cậu”.
Nghe đầu bên kia tường thuật lại, Sở Phàm cười khinh bỉ, nhiều năm như vậy mà vẫn dùng phương pháp cũ này.
Đột nhiên, mắt Sở Phàm lóe sáng, hỏi: “Phía Bình Tây Vương - Ngô Trấn Quân đã phái người tới đón chưa?”