Chương 443: Bọn họ đến đón tôi đấy
“Anh, anh nói gì?”
Đôi mắt hạnh nhân của Trần Tử Dung trừng to, gương mặt xinh xắn toát lên
vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
“Xuýt…”
Trương Hùng và đám bảo vệ của Hiệp hội võ thuật đều hít sâu một hơi khí lạnh, vẻ kinh hãi hoảng sợ hằn lên trên gương mặt chúng.
Hiệp hội võ thuật, Cửu Thiên Tế!
Đây là một biển chữ vàng, còn là một ngọn núi khổng lồ đè trên đầu vô số người đứng đầu trong các gia đình giàu có, những người quyền quý, cao lớn mạnh mẽ đến mức nào kia chứ.
Không ngờ thanh niên trước mặt này lại dám ăn nói ngông cuồng, sỉ nhục Cửu Thiên Tế như thế?
Rốt cuộc là có thực lực thật sự hay là một kẻ xoàng xĩnh không biết trời cao đất dày đây?
“Cưới một lão thái giám sống vò võ một mình mà còn làm ra vẻ cao quý hơn người khác, hung hăng ngang ngược đến thế, dõi mắt nhìn khắp hai nghìn năm lịch sử, cô là người đầu tiên đấy”.
Sở Phàm nhếch môi nở nụ cười đùa bỡn, anh quan sát Trần Tử Dung một hồi rồi mỉa mai: “Đáng kiêu ngạo lắm sao?”
“Đồ khốn nạn, anh có ngon thì nói thêm một lần nữa xem, có tin bà đây chém anh thành trăm nghìn mảnh hay không?”
Trần Tử Dung tức đến mức sắp phun máu đến nơi, cái tên này thật biết cách lụi dao vào tim cô ta.
“Chị Tử Dung, thôi đi, chúng ta không đánh lại anh ta đâu…”
Trương Hùng vội vàng kéo Trần Tử Dung đang nổi giận lại, sau khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của Trần Phong Hoàng, hắn ta chẳng muốn bị ăn đập chút nào.
Trần Tử Dung cũng sực tỉnh táo lại, cảm nhận được cơn đau đớn và nóng rát trên gò má, cô ta bực bội nói một câu: “Anh đợi đấy đi, chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu”.
“Được, tôi đợi cô đấy”, Sở Phàm bình tĩnh đáp lại, hoàn toàn không xem lời uy hiếp của cô ta ra gì.
Trần Tử Dung tức giận bước ra khỏi khoang thương gia, cô ta lập tức dặn dò: “Gọi người đến đây cho tôi, gọi người đến đây cho tôi, gọi hết người của Hiệp hội võ thuật mấy người đến đây, tôi muốn bằm thây tên khốn này thành vạn khúc!”
“Chị Trần cứ việc yên tâm, tôi lập tức liên lạc với mấy anh em trong Hiệp hội võ thuật Yên Kinh ngay, chắc chắn hai đứa chúng nó không còn mạng bước ra khỏi sân bay đâu”.
Mấy tên bảo vệ đều tỏ vẻ hung hãn độc ác, hôm nay Hiệp hội võ thuật của bọn chúng đã mất mặt lắm rồi, nếu như không vớt vát lại thì thể diện của Hiệp hội võ thuật đã mất trắng.
Trần Tử Dung nổi trận lôi đình, cô ta nhìn gò má sưng vù rươm rướm máu, bị tát thành đầu heo của mình trong gương, tức đến mức chực khóc…
“Đồ khốn nạn, nhất định tôi phải giết chết anh ta, giết chết cả nhà anh ta mới thỏa cơn hận trong lòng!”
Cô ta hết sức trông ngóng đến lúc máy bay hạ cánh, rửa trôi mối nhục ban nãy.
Trong khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không sợ hãi muốn chết, gương mặt xinh xắn trắng nhợt, cô ấy căng thẳng nói với Sở Phàm: “Thưa anh, Thiên hậu Trần có thế lực rất lớn ở Yên Kinh, anh đánh cô ta ra nông nỗi như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho các anh đâu”.
“Để tôi báo cảnh sát giúp anh…”
Sở Phàm nở nụ cười hiền lành: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng không cần đâu, cô chỉ cần bảo vệ chính mình thật tốt là được rồi”.
Trần Phong Hoàng cũng cười lạnh: “Một mình tôi là đã có thể xử đẹp bọn xấu xa ấy rồi”.
Lúc đối mặt với nghìn binh vạn mã trên chiến trường Tây Hạ, đối mặt với Chiến thần lục quốc Khương Mặc Quan nổi danh lẫy lừng cũng chưa từng lùi dù chỉ là một bước.
Chỉ một Trần Tử Dung nhỏ nhoi, một Hiệp hội võ thuật mà cũng dám uy hiếp ông ta sao? Nực cười.
Cô tiếp viên hàng không nhìn thấy thế cũng chỉ có thể bất lực rời đi, lặng lẽ cầu phúc cho bọn họ…
Hai tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh ở sân bay Yên Kinh.
Sở Phàm và Trần Phong Hoàng vừa mang hũ tro cốt của anh em bước xuống máy bay, đột nhiên lại bị đám người Trần Tử Dung chặn đường.
“Đồ khốn kiếp, còn muốn đi sao? Không dễ vậy đâu, dẫn người lên!”
Trần Tử Dung vẫy tay, mười mấy chiếc xe Van lập tức chạy đến bên ngoài sân bay.
“Ken két…”
Hơn một trăm người bước ra từ trong xe, bọn họ đều cầm dao, côn thép trong tay, hùng hùng hổ hổ bao vây xung quanh Sở Phàm.
“Bọn họ đều là tinh nhuệ của Hiệp hội võ thuật, ai nấy đều là cao thủ Ám kình, đồ khốn, dám đánh bà đây à? Hôm nay tao phải nghiền xương mày thành tro“.
Sau khi đến địa bàn của mình, Trần Tử Dung hết sức ngang ngược, cô ta chỉ tay vào người Sở Phàm rồi rống lên với gương mặt dữ tợn.
Trương Hùng cũng cáo mượn oai hùm, hắn ta bật cười giễu đầy vẻ đắc ý: “Hai người tiếp tục ngang ngược đi, sao lại không ngang ngược nữa? Dám đụng đến chị Dung, cũng không chịu nghe ngóng xem Yên Kinh là địa bàn của ai?”
“Lập tức cút qua đây liếm giày cho bố, bố sẽ tha cho cái mạng chó của chúng mày”.
Sau khi nói dứt lời, Trương Hùng phun bãi đờm xuống đất, hắn ta phá ra cười ha hả.
Sở Phàm lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người Trần Tử Dung, anh chỉ nói một cách lạnh lùng: “Xin lỗi là cái chắc, có điều phải là chúng mày dập đầu xin lỗi tao mới đúng”.
Đám người Trần Tử Dung đều sững sờ, rồi sau đó, chúng ôm bụng cười lớn như thể vừa nghe thấy chuyện gì hài hước lắm vậy, cười đến mức chảy cả nước mắt…
“Đúng là kỳ quặc, muốn bọn tao xin lỗi mày sao? Mày là cái thá gì, buồn cười chết đi được”, Trương Hùng cố tình cười một cách khoa trương.
Những tay đánh đấm trong Hiệp hội võ thuật cũng cười lạnh đầy vẻ khinh thường, ánh mắt chúng rất đỗi âm u đáng sợ.
“Mày đúng là đồ to gan lớn mật, tìm đường chết!”, Trần Tử Dung đã mất kiên nhẫn hoàn toàn, cô ta nở nụ cười hung ác rồi khoát tay: “Lên hết cho tôi, đánh cho mạnh vào, có án mạng thì để bà đây gánh cho mấy người…”
Hơn một trăm tay đánh đấm trong Hiệp hội võ thuật đã ngứa tay từ lâu, bọn chúng đều xách vũ khí lên xông về phía anh…
“Rừm…”
Vào lúc chúng định ra tay, đột nhiên có âm thanh cực lớn vang lên đằng sau lưng, nghe giống hệt như động đất.
Một đám người đông kìn kịt từ xa chạy đến như nghìn quân vạn mã, chiếm cứ hết sáu làn xe.
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, nụ cười sáng tỏ nở trên khóe môi anh.
Bè bọn của Trần Tử Dung cũng hết sức kinh ngạc trước cảnh tượng này, trong lúc nhất thời bọn chúng lúng ta lúng túng, đứng lặng tại chỗ…
“Sao lại có nhiều người như thế, chị Tử Dung, có phải Cửu Thiên Tế biết chị bị bắt nạt nên mới gọi người đến trút giận giùm chị không”, ánh mắt Trương Hùng sáng bừng.
“Còn phải nói hả, trước nay Cửu Thiên Tế thương chị nhất, chắc chắn đây là người mà ông ta gọi đến”.
Trần Tử Dung làm ra vẻ vừa mừng vừa lo, cô ta không quên trừng mắt uy hiếp Sở Phàm: “Hai cái thằng khốn kiếp, lần này chọc thủng trời rồi đấy, ông trời cũng không cứu được chúng bây đâu!”
Một giây sau, mặt đất bắt đầu rung động theo tiết tấu, âm thanh vang dội như cơn động đất.
Mà những người xuất hiện ngay sau đó càng khiến cho đám Trần Tử Dung sững sờ…
Đi đầu là những ông trùm thế giới ngầm như Lý Hải Đăng, Tưởng Thiên Sơn, bọn họ dẫn theo hai nghìn người mặc đồ đen vừa thân, hết sức khí thế.
Đằng sau đó là đội ngũ cảnh sát mặc đồ xanh hải quân, được trang bị vũ trang đầy đủ cùng với hai nhánh quân đội, những người chiến sĩ mặc quân phục rằn ri…
Ở hai bên đường, bốn phương tám hướng còn có đủ già trẻ lớn bé, người nam người nữ trong đủ nghình nghề cầm cờ đỏ, hô khẩu lệnh, ùa vào một cách cuồng nhiệt và cung kính…
Không dưới một trăm nghìn người đổ về đây, cảnh tượng trông có vẻ hết sức hoành tráng!
So với bọn họ, hơn một trăm tên thuộc phe phái của Trần Tử Dung giống hệt như một đàn kiến dưới chân núi Thái Sơn, nhỏ bé đến mức không thể tìm thấy…
“Chị, chị Tử Dung, trông lạ thường quá, chuyện, chuyện gì thế này?”
Bọn người Trương Hùng sững sờ, rốt cuộc cũng ý thức được có điều lạ lùng, dù Cửu Thiên Tế có ra lệnh cũng không điều động nổi hơn một trăm nghìn người cơ chứ…
“Chị, chị cũng không biết, lẽ nào trên máy bay có ông lớn nào đó sao?”
Trần Tử Dung cũng ngẩn ngơ, dù bây giờ cô ta là thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới giải trí thì mỗi buổi concert cũng chỉ có năm sáu nghìn người mà thôi, làm gì hoành tráng được như thế.
Cảnh sát vũ trang, quân đội, hơn trăm nghìn người cùng nhau đến đây, vị lãnh tụ của ‘quốc gia’ nào xuất hiện rồi hay sao?
Vào lúc này, đột nhiên Sở Phàm đứng sau lưng bọn họ hờ hững lên tiếng:
“Nhường đường, bọn họ đến đón tôi đấy”.