Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 444: Khải hoàn trở về

“Bọn họ đến đón tôi đấy”.

Một câu nói ngắn ngủi của Sở Phàm lại hàng nghìn tầng sóng cuộn trào lên trong chớp mắt.

“Anh, anh nói cái gì?”, sắc mặt Trần Tử Dung trắng bệch trong chớp mắt, gương mặt cô ta toát ra vẻ bất ngờ và hoảng hốt.

Chân của đám người Trương Hùng cũng mềm nhũn, giống như những pho tượng điêu khắc đứng lộn xộn giữa làn gió mạnh…

Sở Phàm phớt lờ đám người Trần Tử Dung, bóng lưng anh thẳng tắp, bước đi chậm rãi nhưng lại rất vững vàng, họp mặt với đội ngũ hơn trăm nghìn người dài dằng dặc có mặt ở đây.

“Bộp!”

Giơ cao tay phải, thẳng lưng chào theo kiểu nhà binh một cách tự nhiên, khiến cho tiếng hoan hô vang dội khắp sân bay.

“Cung nghênh Quân thần của Long Hồn khải hoàn trở về!”

Lý Hải Đăng đi trước cất tiếng chào hỏi trước.

“Cung nghênh Quân thần của Long Hồn khải hoàn trở về!”

Rồi sau đó, một trăm nghìn người cùng cao giọng cất lời chào hỏi, bọn họ đều nhìn anh với ánh mắt cung kính.

Giọng nói vang dội như tiếng sét đánh, chấn động chín tầng mây, long trời lở đất.

Làn sóng âm thanh ngân vang, luẩn quẩn trong không khí…

Tất cả mọi người đều nhìn Sở Phàm với ánh mắt cuồng nhiệt, tôn kính một mình anh!

Dường như sự chấn động ấy đã làm thay đổi cả trời đất…

“Ầm ầm…”

Đầu óc bè bọn Trần Tử Dung sắp nổ tung, ai nấy cũng nổi da gà da vịt, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp tứ chi và trăm xương giống như thể rơi xuống hầm băng.

Quân thần của Long Hồn?

Đó là vị chiến thần đã quét sạch trăm nghìn kỵ binh Tây Hạ, đánh bại Chiến thần lục quốc Khương Mặc Quan, mở rộng lãnh thổ của Đông Hoa ra ba trăm nghìn cây số?

Là vị Quân thần của Đông Hoa xoay chuyển cục thế hiểm nguy, vai đeo năm sao đây sao?

Đó là người anh hùng dân tộc được cả tỷ dân Đông Hoa tôn sùng, cực kỳ vinh vô hạn đó ư?

Không ngờ một người như nhân vật trong truyền thuyết lại là Sở Phàm ở trước mặt mình?

Làm, làm sao có thể!

Vào giây phút ấy, rốt cuộc Trần Tử Dung cũng đã hiểu được vì sao Sở Phàm lại mang theo hơn ba mươi hũ tro cốt lên máy bay, còn mua ghế ngồi cho bọn họ.

Tại sao Sở Phàm lại ngông cuồng như thế, đến Cửu Thiên Tế nổi danh lẫy lừng của Hiệp hội võ thuật cũng không xem ra gì?

Tại sao anh vẫn không đổi sắc khi bị bọn họ bao vây, vẫn thản nhiên như không…

Bởi vì anh là Quân thần của Long Hồn, một tay che cả bầu tời!

“Phịch…”

Những tay đánh đấm trong Hiệp hội võ thuật lần lượt quỳ xuống mặt đất, chúng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, làm gì chịu nổi áp lực nặng nề đến mức này.

Sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, tứ chi và trăm xương không ngừng run rẩy…

Sở Phàm ung dung khoát tay, tiếng reo hò lập tức im bặt, đội quân trăm nghìn người, thế mà chỉ còn nghe tiếng gió lao xao khi thổi qua những kẽ lá…

Khả năng kiểm soát, sức ảnh hưởng thật đáng sợ!

Trần Tử Dung sợ đến nỗi sắp sửa bật khóc đến nơi…

“Long thủ, bọn họ sỉ nhục quân hồn của liệt sĩ, sỉ nhục quân uy của Long thủ, phải xử lý như thế nào đây?”

Vào lúc này, một vị tướng quân mang quân hàm Thiếu tướng bước lên chào anh với lễ của nhà binh, anh ta đảo mắt nhìn đám người Trần Tử Dung, sát khí tỏa ra hừng hực.

Xoẹt…

Trong chớp mắt, một trăm nghìn ánh mắt sắc lạnh như dao như kiếm của những người có mặt ở đây đồng loạt nhìn Trần Tử Dung, khiến cho cô ta sởn tóc gáy, có cảm giác như mình bị lăng trì, róc xương lóc thịt.

Những người lính dốc sức bảo vệ nước nhà trên tiền tuyến, anh dũng quên mình, không tiếc xương máu, thậm chí còn hy sinh cả tính mạng…

Nhưng lúc hồn về cố hương lại bị hạng tiểu nhân sỉ nhục, có dùng trăm nghìn lời nói cũng không thể biện bạch cho bọn chúng được.

“Phịch!”

Trần Tử Dung sợ đến bật khóc, cô ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nhận tội:

“Hu hu, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên sỉ nhục những vị anh hùng này, không nên đắc tội với Long thủ, xin các anh tha cho tôi…”

Đám người Trương Hùng và những tay đánh đấm trong hiệp hội võ thuật cũng quỳ xuống đất, dập đầu liên tục đến nỗi ứa máu, cũng không dám hời hợt một chút nào.

Bây giờ bọn họ đều sợ đờ người, cảm giác kiêu ngạo cao quý hơn người đều tan biến hết tất cả…

Dù là ‘Thiên hậu giới giải trí’ hay ‘người phụ nữ của Cửu Thiên Tế’, lúc đối mặt với những chiến sĩ bừng bừng sát khí, lúc đối mặt với sự căm hận của trăm nghìn đồng bào, gia sản của bọn họ chẳng là gì cả…

Một cái phất tay sẽ biến thành tro bụi ngay!

Sở Phàm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người Trần Tử Dung, trong mắt anh, đám bọn chúng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không đáng cho anh nổi cơn thịnh nộ.

“Trở về nói với Ngụy Trung Hồ rằng tôi đã trở về, Hiệp hội võ thuật của ông ta gặp nguy rồi”.

“Đợi tôi đến dỡ đại điện Hiệp hội võ thuật của ông ta”.

Sở Phàm chỉ nói một câu với vẻ lạnh lùng và ngang ngược rồi sải bước bỏ đi, chẳng buồn nán lại đây thêm chút nào nữa…

“Cộp cộp cộp…”

Hơn một trăm nghìn người ở đây cũng lần lượt nối gót theo sau Sở Phàm.

Trần Tử Dung thở phào một hơi như thể mình đã sống sót sau cơn hoạn nạn, nhặt lại được tính mạng.

Đầu óc trống rỗng, mười phút sau, câu nói cuối cùng của Sở Phàm đột nhiên vang vọng trong đầu cô ta…

“Anh ta, anh ta muốn ra tay với Hiệp hội võ thuật à?”

Trần Tử Dung lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, sợ đến mức hồn vía rời khỏi cơ thể…

Lần này, sợ rằng mặt đất ở Yên Kinh sẽ rung chuyển mạnh mẽ…

Sở Phàm rời khỏi nơi này, ôm theo hũ tro cốt của ba mươi sáu liệt sĩ đến nghĩa trang liệt sĩ.

Trăm nghìn người lập tức đi theo sau, dòng người dài đằng đẵng, trên đường, càng lúc đội ngũ của bọn họ lại càng trở nên đông đúc, trông giống hệt như mặt trời che kín một khoảng trời, đến cảnh sát cũng không thể không điều động người đến giữ gìn trật tự.

Sở Phàm sắp xếp ổn thỏa cho từng hũ tro cốt của ba mươi sáu liệt sĩ trước ánh mắt của những người có mặt ở đây, anh thẳng lưng chào một cách tôn kính:

“Các anh em, về nhà rồi”.

Vô số người có mặt ở đây đều giàn giụa nước mắt, cung kính cúi đầu mặc niệm:

“Các vị anh hùng, các anh về đến nhà rồi”.

Dù sinh mạng của các anh ngắn ngủi nhường thế, thế nhưng tinh thần của các anh lại sáng mãi muôn đời.

Nước non trường tồn, quốc thái dân an.

Mặt trời tỏa sáng rực rỡ như nguyện vọng của các anh…

Bầu không khí ở nơi này lại nóng lên đến tột cùng, vô số người cùng reo hò, kích động, cảm động, những giọt lệ nóng hổi doanh tròng…

Ở một góc nào đó, một cô bé như búp bê sứ được người mẹ đoan trang của mình bế lên cao, cô bé kích động múa may bàn tay nhỏ nhắn của mình: “Bố ơi, bố ơi, con ở đây nè!”

Cảm nhận được những tiếng hoan hô và sự nhiệt tình của mọi người, cô bé ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo và kích động:

Đó là bố của cô bé, bố của cô bé là vị anh hùng vĩ đại nhất trên đời này!

“Đan Đan!”

Sở Phàm nhanh chóng nhìn thấy con gái mình giữa đám đông, anh vui vẻ ôm con vào lòng, bế Đan Đan lên cao, tiếng cười ha hả rộ vang không dứt.

“Bố ơi Đan Đan nhớ bố lắm, rốt cuộc bố cũng về rồi, hu hu…”

“Bố cũng nhớ con”, Sở Phàm cười nhẹ, không biết nước mắt của anh đã ươn ướt tự lúc nào.

Anh quay người lại nhìn người phụ nữ vẫn xinh đẹp quyến rũ ấy, người đẹp Vân Mộc Thanh mà anh vẫn hằng nhớ nhung, hàng vạn dòng nước ấm áp cuộn trào trong lòng.

“Đã để em phải đợi lâu, anh về rồi đây”.



Vân Mộc Thanh cũng không kiềm chế nổi cơn kích động trong nữa, nước mắt của cô tập tức tuôn rơi, cô sà vào lòng Sở Phàm bật khóc nức nở, dường như muốn trút hết tất thảy nỗi uất ức và nhớ nhung trong nửa năm này của mình ra theo dòng nước mắt…

Ông Bảo cũng đi theo, ông ta cung kính mà nói: “Đại Thế tử, chúc mừng cậu khải hoàn trở về, lần này cũng có thể xem như là cả nhà đoàn viên, chúng ta về nhà đi”.

Sở Phàm gật đầu, anh xoay lưng lại nhìn xung quanh trong vô thức…

Dường như muốn tìm bóng dáng của Vương gia Sở máu lạnh vô tình, cứng nhắc và nghiêm túc ấy…

Tuy anh không hề có ấn tượng tốt với Vương gia Sở, nhưng vào giây phút này dường như có thứ gì đó đã bắt lấy anh vậy, anh rất muốn nhìn thấy ông ta ở nơi này, dù chỉ là một ánh mắt thoáng qua…

Có lẽ muốn chứng tỏ năng lực của mình trước mặt ông ta, có lẽ muốn được ông ta khẳng định, mà cũng có lẽ chỉ là một nỗi nhớ nhung bận lòng mà thôi…

Thế nhưng ông ta lại không hề xuất hiện.

“Ông ta vẫn giống như lúc còn nhỏ, cho dù mình xuất sắc đến mức nào, đạt được thành tựu lớn đến đâu thì ông ta cũng không hề quan tâm hay khen ngợi mình một câu”.

Sở Phàm chỉ nhếch môi cười, anh nắm chặt tay Vân Mộc Thanh và con gái Đan Đan, cười nói: “Đi thôi, về nhà nào”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK