Chương 246: Đây là con gái tôi
Vợ chồng Chu Dũng, Cao Sương sửng sốt, há hốc mồm kinh ngạc. Có thế nào họ cũng không ngờ Sở Phàm lại liều lĩnh như vậy, dám ra tay đánh người bị thương?
“Ôi, cái thằng con hoang này, anh lại dám đánh tôi? Tôi sẽ khiến anh phải trả giá!”
Khuôn mặt Chu Bình bị nước nóng làm cho phồng rộp, hắn hung ác mắng Sở Phàm.
Thằng con hoang không rõ xuất thân nhà Chu Long, ngay cả tư cách có tên trong gia phả cũng chẳng có vậy mà lại dám đánh hắn? Anh ta muốn làm phản à?
Sở Phàm mặc kệ, chỉ túm lấy cổ áo Chu Bình, nhấc hắn lên không trung như xách một con gà.
“Miệng cậu thối quá đấy nên phải làm sạch”.
Anh cầm một tách trà khác trên bàn không hề do dự đập vào khóe miệng Chu Bình, toàn bộ mảnh vỡ đều nhét vào miệng hắn, sau đó đá hắn bay ra ngoài.
Sở Phàm có thể xem như không thấy sự ngông cuồng hống hách của cả nhà Chu Dũng nhưng không có nghĩa họ có thể tùy ý khiêu khích vào giới hạn của bản thân anh.
Bất cứ người nào làm con gái anh chịu chút tổn thương, anh nhất định sẽ trả thù lại gấp trăm lần, quyết không mềm lòng nương tay.
Chu Long sửng sốt hai giây nhưng vẫn ngồi yên đó không nói gì.
Hai mắt Chu Dĩnh lóe sáng, dùng sức vung nắm đấm, cảm thấy vô cùng sảng khoái!
“Hu hu…”
Chu Bình lộn nhào vài cái rồi ngã xuống đất như một con chó chết, quần áo vốn sạch sẽ của hắn giờ vô cùng nhếch nhác. Trong miệng hắn còn bị nhét đầy mảnh vỡ sắc nhọn, đã bị cứa rách nghiêm trọng, máu me đầm đìa như có hàng chục nhát dao động đậy trong miệng, đau đến bật khóc.
“Bố, mẹ, hai người phải trả thù cho con, giết chết anh ta, giết chết anh ta cho con…”
“Tiểu Bình!”, Chu Dũng lập tức biến sắc.
“Con trai, con trai của mẹ…”
Cao Sương ôm Chu Bình vào lòng, bà ta nổi giận chỉ vào Sở Phàm rồi mắng: “Thằng con hoang, làm phản à, dám đánh con trai tao? Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, mày đã quên ai nuôi mày lớn vậy à, đã quên thân phận của mày là gì rồi sao?”
Chu Dũng nhướng mày, nghiêm giọng quát: “Chu Long, nếu chú không nói rõ chuyện hôm nay với tôi thì đừng trách người làm anh này không nể tình, các người chưa xong đâu!”
Đan Đan chớp đôi mắt to tròn, sợ hãi trốn sau lưng Sở Phàm.
Sở Phàm lướt nhìn cả nhà Chu Dũng, cơn giận lại dâng lên: “Nếu các người không biết cái gì gọi là tôn trọng, không biết nên nói thế nào thì tôi có thể dạy cho các người”.
Da đầu Chu Dũng tê dại, bị khí thế khủng khiếp trấn áp không thở nổi.
“Cậu, cậu dám đánh chúng tôi? Cậu ngang ngược vừa thôi, trong mắt cậu có người trưởng bối này không? Có biết tôn ti trật tự không vậy?”
Sắc mặt ông ta u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Long, chú nhìn đi, đây là đứa con hoang chú nuôi đấy, còn có quy tắc không vậy?”
“Chu Dũng, tôi dạy con trai thế nào là chuyện của tôi, không cần anh đến chỉ tay năm ngón dạy bảo”, Chu Long tức giận đập bàn: “Nhưng tôi cảnh cáo anh, anh dám nói một từ ‘con hoang’ nữa thì tôi sẽ xé rách miệng của anh đấy”.
Sắc mặt Lưu Minh Hà cũng xám xịt: “Anh cả, mặc dù nhà chúng tôi nghèo nhưng cũng có tôn nghiêm, con của chúng tôi không đến lượt người ngoài dạy bảo”.
Nuôi dưỡng và sống chung mười mấy năm, họ đã xem Sở Phàm là người nhà của mình lâu rồi.
“Được lắm, các người muốn trở mặt với tôi đấy à? Trong mắt các người còn người anh cả này nữa không?”, sắc mặt Chu Dũng lập tức trở nên khó coi, tay cứ run rẩy vì tức giận.
“Được, nếu các người đã lộ mặt thật với nhau, cố chấp phải bảo vệ cái thằng con hoang không rõ xuất thân này thì cũng đừng trách bọn tôi không nể tình thân!”
Cao Sương chống nạnh hung dữ bày ra tư thế tức giận quát: “Tôi nói cho các người biết, hôm nay không đánh hai cái thứ chó má này thành tàn tật, trả lại công bằng cho con trai của tôi thì các người chưa xong đâu”.
“Tôi về sẽ nói sự thật cho cụ nhà biết để cụ ấy nhìn thấy cả nhà Chu Long các chú có đức hạnh gì, là cái thứ gì”.
“Tôi sẽ nói cụ nhà đuổi cổ các người ra khỏi gia phả, để sau này khi các người chết đi cũng không thể vào được phần mộ tổ tiên, để đời con cháu các người không thể ngẩng mặt lên được”.
“Hai đứa con hoang này hoàn toàn không có chỗ đứng dưới áp lực của nhà họ Chu, tôi sẽ đánh chúng gãy chân gãy tay, lưu lạc đầu đường xó chợ, cả đời làm ăn mày!”
Sắc mặt ba người nhà Chu Long thay đổi, Sở Phàm cũng nheo mắt, vô cùng lạnh lùng.
Người phụ nữ hung ác này thật đáng chết.
“Sao nào, sợ rồi à? Ha ha, sợ rồi thì nên thành thật làm theo lời tôi nói. Tôi sẽ nể tình ngày xưa có thể tha thứ cho các người lần này”.
Cao Sương ngẩng cao đầu như một con khổng tước kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì chỉ vào Sở Phàm: “Bảo thằng con hoang này quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, đánh gãy tay chân để đền tội. Nhà họ Chu nuôi mày nhiều năm như vậy mà còn dám ra tay với chủ, đúng là làm phản”.
“Còn con bé kia nữa, cái loại con hoang không rõ lai lịch, tát nó một trăm cái làm gương cho tôi!”, Cao Sương không quên cay độc chỉ vào Đan Đan: “Dám động vào con trai tao thì tao đánh chết con gái mày”.
Chỉ mấy câu nói của bà ta đã hoàn toàn chọc tức Sở Phàm.
Sở Phàm thở dài rồi bước ra ngoài định nhổ cỏ tận gốc để họ im miệng mãi mãi.
“Cứ tính hết cho tôi không phải tốt hơn sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng du dương của phụ nữ vang lên. Mọi người nhìn lại, Vân Mộc Thanh mặc một bộ váy giản dị và trang nhã chậm rãi bước vào phòng khách, dáng vẻ vô cùng đĩnh đạc và ung dung. Không nhìn ra được cảm xúc gì trên gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia.
Sở Phàm trầm tư một lát, tạm thời nén giận.
“Sếp, sếp Vân?”
Chu Bình kinh ngạc trợn tròn mắt, trước đây để giành được vị trí quản lý cấp bốn tập đoàn Vân thị, hắn thu thập hết mọi thông tin, sao hắn có thể không nhận ra tổng giám đốc nữ xinh đẹp mới nhậm chức Vân Mộc Thanh được chứ?
Lần này đến Giang Lăng cũng là vì chuẩn bị một phần quà có giá trị để đến thăm vị tổng giám đốc mới này, ý đồ để nhận được sự xem trọng, một bước lên cao.
Nhưng sao cô, cô lại xuất hiện ở đây?
Chu Dũng và Cao Sương cũng sửng sốt, sau đó Cao Sương mừng rỡ nói: “Tôi đã nói rồi mà, con trai tôi là người rất có tài, tổng giám đốc Vân lại đích thân đến mời Tiểu Bình về công ty nhậm chức!”
Chu Bình cũng mừng rỡ, hắn nghe nói vị tổng giám đốc mới này cố ý đến chọn những đơn xin việc của nhân viên vừa được tuyển vào này là để đào tạo người mình tin tưởng nhất.
Xem ra mình trúng lớn rồi!
Cao Sương xoa hai bàn tay, vẻ mặt vô cùng kích động cười nịnh nọt chủ động bắt tay: “Sếp Vân, thật ngại quá, xử lý hai đứa con hoang không có mắt này khiến cô chê cười rồi”.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý xong ngay thôi, chúng ta nói chuyện tiếp”.
Bà ta dương dương tự đắc, vô cùng ngạo mạn.
“Mẹ!”
Đúng lúc này, Đan Đan bỗng chạy đến nhào vào lòng Vân Mộc Thanh, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi và oan ức.
Mẹ?
Chỉ một chữ thôi nhưng lại như sét đánh giữa trời quang.
Nụ cười trên gương mặt Cao Sương bỗng chốc bị đông cứng kinh hãi, không thể tin được, trở nên hoảng sợ.
Chu Sương càng sợ hãi, tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng, sắc mặt liên tục thay đổi, vô cùng đặc sắc.
Vẻ mặt Vân Mộc Thanh thoáng hiện lên nét dịu dàng, âu yếm ôm con vào lòng, hờ hững nói: “Đứa con hoang mà các người cứ mở miệng gọi này nọ là con gái tôi”.
‘Đứa con hoang này lại là con của cô ấy’
Ầm.
Cả nhà Chu Bình bỗng chốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục như bị sét đánh.