Chương 14: Cuối cùng bố cũng về rồi
Bảy giờ sáng, mặt trời lên cao, chính là giờ cao điểm của buổi sáng, ngoài cửa nhà trẻ cũng rộn ràng nhốn nháo, dòng người đông đúc.
Mặc dù thế, Sở Phàm đứng ở con phố đối diện chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai mẹ con Vân Mộc Thanh, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ này.
Vân Mộc Thanh vẫn như lần gặp ban đầu, dịu dàng động lòng người, khí chất xuất chúng, Đan Đan nắm tay mẹ, mặc váy công chúa xinh đẹp, trông càng xinh xắn, hoạt bát đáng yêu hơn, như một con búp bê sứ khiến người ta yêu thích vậy.
Sở Phàm nhìn hai mẹ con ở cách đó không xa, tim cũng đập nhanh hơn, anh chỉ hận không thể chạy đến ôm con gái vào lòng.
Nhưng anh lại mãi không có can đảm bước tới một bước kia.
Chinh chiến mười năm, trong cuộc đời của Sở Phàm chưa bao giờ có hai chữ lùi bước, nhưng chỉ khi đối mặt với hai mẹ con thân thiết nhất với mình này, anh lại do dự.
“Khi nãy mình còn đang trách Vương gia Sở kia không xứng làm một người đàn ông, không xứng làm một người bố, chẳng lẽ bản thân mình không phải thế sao…”
Tâm trạng Sở Phàm vô cùng phức tạp, vì những gì bản thân đã trải qua, nên anh càng hiểu sự cô đơn suốt năm năm không ai hỏi han của hai mẹ con, cũng càng tự trách áy náy, không dám đến gần hơn.
Năm năm không quan tâm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, ai có thể lập tức chấp nhận được chứ?
Càng để tâm lại càng sợ hãi.
Anh sợ một khi để lộ thân phận sẽ hoàn toàn mất đi con gái và Vân Mộc Thanh, sau đó từ người thân biến thành kẻ thù, cả đời không qua lại với nhau.
Giống như anh và Vương gia Sở, cùng với nhà họ Sở ở Kinh Đô vậy.
Sở Phàm châm một điếu thuốc, thở dài một hơi, đứng từ xa yên lặng nhìn hai mẹ con, xua đi những suy nghĩ rối ren trong lòng, trên mặt cũng dần hiện lên nụ cười…
Anh nhìn một vòng những bé gái khác trong nhà trẻ, tràn đầy tự hào và kiêu ngạo: “Vẫn là con gái mình đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, mấy đứa nhóc kia thật sự không thể sánh bằng con gái bảo bối của mình”.
Sau đó, anh lại nhíu mày: “Mấy bé trai ở đây thật kém cỏi quá, ngây thơ bướng bỉnh, ngờ nghệch ngu ngốc, không có đứa nào nhìn thuận mắt cả! Tương lai con gái mình cũng không thể lấy mấy thằng nhóc này được…”
“Ừm, mình phải quan sát kỹ mới được, bây giờ yêu sớm chính là một vấn đề lớn…”
Sở Phàm tràn đầy tâm sự, vô cùng lo lắng.
“Hắt xì!”
Đan Đan ở cách đó không xa hắt xì một cái, cô bé vô tội chớp đôi mắt to, lúc này cô bé hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình chỉ mới bốn tuổi đã bị ông bố già là Sở Phàm sắp xếp rõ ràng hết rồi.
“Mẹ, hình như con bị cảm rồi, không đi học được không ạ”, Đan Đan tội nghiệp nói.
“Không được!”, Vân Mộc Thanh nghiêm khắc từ chối.
“Ôi, vâng ạ”, cô nhóc lập tức uể oải.
Quả nhiên trên vấn đề học tập vẫn luôn không thể thương lượng.
Vân Mộc Thanh ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch mặt cho Đan Đan vừa oán trách: “Cái này có thể trách ai? Không phải vì con nửa đêm không ngủ, cứ muốn chạy tới trước cửa ngồi ngơ ngác ở đó sao”.
“Con… Con chỉ muốn đợi bố về thôi mà, lỡ như bố về không tìm thấy nhà, không tìm thấy Đan Đan thì phải làm sao?”
Đan Đan non nớt nói, trong đôi mắt to đen nhánh chứa đầy chờ mong: “Mẹ, chú kỳ lạ nói bố sắp về rồi, là thật sao ạ? Chú ấy sẽ không lừa con chứ…”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh chua xót, cô cố hết sức không chế cảm xúc, dịu dàng nói: “Sao có thể chứ, chỉ cần con nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn đến trường thì bố sẽ về nhanh thôi”.
“Yeah!”
Cô nhóc vui mừng nhảy nhót, đôi mắt to cong thành trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói: “Bố sắp về rồi, Đan Đan có bố rồi…”
“Đan Đan, con chạy chậm thôi, chú ý an toàn!”
Vân Mộc Thanh lo lắng la lên.
Nhưng trước giờ trẻ con hoạt bát hiếu động, đang vui sao có thể quan tâm đến những điều này, cô bé vừa đi vừa nhảy nhót, đúng lúc này, một chiếc BMW màu đỏ đột nhiên chạy nhanh qua…
Tin tin tin!!!
Tiếng còi xe chói tai không ngừng vang lên, có vẻ không phanh lại được, trực tiếp tông về phía Đan Đan…
Sở Phàm ở con phố đối diện trợn tròn mắt, bất chấp nguy hiểm chạy tới!
“Đan Đan!”, Vân Mộc Thanh sợ tới mức tái mặt hét lên một tiếng, ném ba lô liều mạng chạy về phía trước!
Nhưng tốc độ của người sao có thể bằng được ô tô!
Tiếng phanh xe chói tai và tiếng còi vẫn không ngừng vang lên, Đan Đan hoàn toàn bị cảnh này làm choáng váng, ngơ ngác đứng sững tại chỗ không biết làm sao, người ở xung quanh cũng bị thu hút sự chú ý đến nhìn cảnh trước mắt, có người ngạc nhiên, có người thương tiếc, có người không đành lòng.
Một đứa nhỏ xinh xắn biết bao nhiêu, đáng tiếc!
Lại một tai nạn giao thông xảy ra rồi, khoảng cách gần như vậy, đừng nói là đứa nhỏ, dù là người trưởng thành cũng sẽ bị tông chết, có thần tiên đến đây chắc cũng chẳng làm được gì.
“Đan Đan!”, Vân Mộc Thanh gần như sụp đổ, đau khổ kêu lên một tiếng, suýt không chịu nổi đả kích mà ngất xỉu.
Nhưng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng đen nhanh như tia chớp lướt qua, Sở Phàm nhanh chóng xông lên, thân hình cao lớn cường tráng trực tiếp chặn giữa chiếc BMW đang mất kiểm soát và Đan Đan, sau đó ôm lấy Đan Đan còn đang hoảng hồn.
“Đây… Đây thật sự là người tốt mà, nhưng thật đáng tiếc, cậu ta cứu đứa nhỏ, nhưng bản thân lại không tránh khỏi kết cục bị xe tông chết”.
Đám người thở dài một trận, như đã đoán trước hình ảnh Sở Phàm bị xe tông bay ra ngoài, chết thảm ngay tại chỗ rồi.
Mà giây tiếp theo, mọi người đều trợn mắt há mồm hít một hơi khí lạnh…
Sở Phàm ôm lấy Đan Đan bằng tay trái, hờ hững nhìn chiếc BMW đang mất khống chế, sau đó anh đột nhiên đè tay phải lên đầu chiếc xe.
“Cút đi!”
Vù vù vù…
Chiếc BMW đang chạy nhanh như đụng phải một ngọn núi lớn, bánh xe sau nâng lên chừng nửa mét, đầu xe bẹp dí, Sở Phàm vung mạnh một cái, chiếc xe trực tiếp bị ném xa mười mấy mét, lốp xe ma sát kịch liệt trên mặt đường tạo ra từng trận khói đen, sau đó cuối cùng cũng ngừng lại.
Người… Người này là siêu nhân ư?
Một chiếc ô tô có thể đụng bay cả một con trâu lại bị một bàn tay của anh ném ra ngoài?
Mọi người đều ngơ ngác, hiện trường trở nên xôn xao.
“Đan Đan, con sao rồi? Không sao chứ?”
Lúc này, Sở Phàm cũng lười quan tâm đám người hỗn loạn, anh căng thẳng lo lắng ôm con gái vào lòng, trái tim như thắt lại.
“Con gái ngoan, con đừng làm bố sợ…”
Đôi mắt Sở Phàm hằn lên tia máu, anh thề, nếu con gái mình xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ khiến cả nhà cả tộc của người gây hoạ đến đền tội.
Lúc ôm Đan Đan, dù cô bé chưa bị thương nhưng vẫn bị doạ sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô bé mơ mơ màng màng, đột nhiên gọi một tiếng:
“Bố…”
Sở Phàm chấn động, lúc này cả trái tim đều đang run rẩy: “Con, con vừa gọi gì?”
“Bố… Là bố sao?”, lúc này ý thức của Đan Đan đã mơ hồ, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo ôm lấy má Sở Phàm, cô bé yếu ớt nói:
“Mẹ từng nói khi Đan Đan gặp nguy hiểm, lúc cần bảo vệ Đan Đan, bố nhất định sẽ xuất hiện. Bố là siêu nhân, là siêu anh hùng, mẹ không lừa Đan Đan…”
Cô nhóc đã không còn tỉnh táo nữa, cô bé ôm chặt lấy cổ Sở Phàm, gò má trắng nõn chứa đầy hạnh phúc và an toàn, cười vô cùng xán lạn:
“Bố, cuối cùng bố cũng về rồi, Đan Đan rất nhớ bố…”
“Đừng rời khỏi Đan Đan nữa được không, Đan Đan rất cần bố bảo vệ”.
Lúc này, cuối cùng Sở Phàm cũng không nhịn được nữa, rưng rưng nước mắt, anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của con gái, liên tục hôn lên mặt cô bé: “Con gái ngoan, bố về rồi đây”.
“Bố đồng ý với con, sẽ mãi mãi không rời xa con nữa, mãi mãi!”
“Vâng, vâng…”
Trong lúc ôm ấp, Đan Đan nói rất nhiều, ôm chặt lấy cổ Sở Phàm như con koala, sau đó tựa đầu vào ngực Sở Phàm, ngủ thiếp đi.
Nụ cười tươi trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trong sáng, vừa hạnh phúc vừa thoả mãn.
Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của cô bé, vui vẻ như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào vậy.
“Nếu là giấc mơ, vậy Đan Đan hy vọng ông Mặt Trời có thể dậy muộn một chút, muộn một chút thôi…”
“Ông dậy rồi, bố sẽ lại rời khỏi Đan Đan…”