Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Cô gái ở độ tuổi đôi mươi, xinh đẹp trẻ trung, mặc áo nỉ thể thao đơn giản, rực rỡ và thời thượng, bên dưới là quần jean ngắn, đôi chân trắng nõn thon dài kết hợp với giày đế bằng màu trắng càng hút mắt hơn.   

             Khuôn mặt trái xoan mũm mĩm, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh trông vô cùng hoạt bát và hăng hái, cô ấy chỉ trang điểm đơn giản, khuôn mặt đắm chìm trong nắng tựa như hoa sen chớm nở, khí chất thoát tục.   

             Sắc mặt Sở Phàm có hơi thay đổi, ngoài dung nhan và khí chất tuyệt trần của cô gái này, anh phát hiện trông cô ấy giống Vân Mộc Thanh năm sáu phần.   

             Chỉ là cảm giác Vân Mộc Thanh cho người khác là dịu dàng hào phóng, còn cô gái này là hoạt bát hăng hái.   

             Bên cạnh cô gái còn có một chàng trai trẻ thân hình cao lớn mặc đồ thể thao Adidas xa xỉ luôn đi theo lấy lòng.   

             “Mộc Văn, trận đấu hôm nay không tầm thường chút nào, tất cả võ giả nổi tiếng của khu vực Giang Bắc đều sẽ tham gia, ngay cả ngôi sao sáng của giới võ đạo chúng ta là cụ ông Mộ Dung Thích – sư thúc tổ của tôi cũng sẽ xuất chiến”.   

             Chàng trai trẻ tự hào khoe khoang: “Chỉ vé vào cửa của trận đấu này thôi đã lên đến tám trăm nghìn một vé, nhưng tôi vẫn phải mượn rất nhiều quan hệ và con đường mới mua được hai vé đấy”.   

             Vân Mộc Văn vẫn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng về các trận đấu đặc sắc vì có những võ giả nổi tiếng nghe thấy thế thì há hốc miệng, ngạc nhiên la lên: “Tám trăm nghìn? Đó là tiền tiêu vặt hai năm của tôi đấy, tôi phải không ăn không uống mới có thể trả lại cho anh”.   

             “Mộc Văn, em nói gì vậy, hai chúng ta phân chia rạch ròi thế làm gì?”, chàng trai trẻ tỏ vẻ tức giận, sau đó làm như thâm tình nói: “Chỉ cần là chuyện em thích, có tốn nhiều tiền hơn nữa, có nguy hiểm hơn nữa, tôi đều sẵn lòng làm cùng em”.   

             “Cảm ơn anh nhé, đàn anh Kiều Hoàng”.   

             Vân Mộc Văn cười tươi rói, vô cùng mong mỏi tìm chỗ ngồi đợi trận đấu bắt đầu.   

             “Chuyện nên làm thôi”.   

             Kiều Hoàng mỉm cười nhìn bóng lưng duyên dáng xinh đẹp của Vân Mộc Văn và đôi chân trắng nõn kia, trong mắt không khỏi loé lên vẻ tham lam, nhếch miệng cười.   

             Vân Mộc Văn này là cô gái cậu ta theo đuổi đã hơn một năm.   

             Khác với những cô gái nông cạn bình thường, Vân Mộc Thanh xuất thân giàu sang hoạt bát xán lạn, lòng dạ ngây thơ, cũng không phải chỉ dựa vào một vài chiếc siêu xe hay túi xách hàng hiệu là có thể đả động.   

             Cũng may Vân Mộc Văn là một người mê võ, yêu thích chuyện có liên quan đến võ thuật và đấu võ.   

             Kiều Hoàng vốn là cao thủ Taekwondo, xuất thân là con nhà võ, vô cùng trùng hợp, cho nên mới sử dụng vô số quan hệ, bỏ ra không ít tiền lấy được vé vào cửa “trận thi đấu lớn của Giang Bắc” lần này, muốn mượn cơ hội lấy lòng đối phương.   

             “Haiz, chỉ tiếc lai lịch của mình vẫn không đủ, chỉ có thể xem màn hình trực tiếp ở bên ngoài, nếu có thể đi vào trong, chính mắt nhìn thấy những ngôi sao sáng, người nổi tiếng trong giới võ đạo kia, cô nàng này còn không ngoan ngoãn bò lên giường mình sao?”   

             Kiều Hoàng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn vô cùng tự tin như trước.   

             Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm một vị trí ở gần phía trước ngồi để tiện quan sát, đúng lúc nhìn trúng chỗ của Sở Phàm.   

             “Ông anh, nhường chỗ đi”.   

             Kiều Hoàng kiêu ngạo nhìn xuống, thản nhiên nói một câu bằng giọng điệu như ra lệnh.   

             Cậu ta còn giãn gân cốt, cố ý để lộ cánh tay cực kỳ mạnh mẽ và nắm đấm đầy vết chai, để lộ sức chiến đấu không tầm thường của mình.   

             Bình thường, những người đó đều sẽ biết điều rời đi, mặc dù trong lòng không muốn cũng không dám trêu vào người có thân thể cường tráng như Kiều Hoàng.   

             Cậu ta sử dụng chiêu này không bao giờ sai, còn có hiệu quả nhanh chóng nữa.   

             Nhưng hôm nay, Sở Phàm trước mặt lại không hề nhúc nhích, vẫn tự nhiên lướt xem điện thoại của mình, giống như Kiều Hoàng là không khí vậy…   

             Sắc mặt Kiều Hoàng hơi khó coi, tên ranh này dám coi thường cậu ta ư?   

             “Đàn anh, thôi đi anh, chúng ta tìm chỗ khác vậy”, Vân Mộc Văn nhíu mày, cảm thấy hành động của Kiều Hoàng không ổn lắm, bèn nói.   

             Nhưng những lời này chẳng khác nào châm dầu vào lửa, khiến Kiều Hoàng cảm thấy mình bị mất mặt trước người đẹp, có nguy không chứ?   

             “Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh bị điếc hả?”   

             Kiều Hoàng cười lạnh một tiếng, bàn tay to tựa quạt mo muốn vỗ lên bả vai Sở Phàm.   

             Cậu ta là cao thủ đai đen Taekwondo, vỗ một cái cũng có thể làm vỡ hai miếng ván gỗ, cái vỗ này cũng đủ khiến tên không có mắt này chịu chút đau đớn rồi.   

             Mà vào lúc cậu ta vỗ xuống, Sở Phàm lại bình thản nhích vai, trông vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại tạo thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến cực điểm.   

             “Koong…”   

             A…   

             Kiều Hoàng hoàn toàn không kịp phản ứng, bàn tay vỗ thẳng lên tay vịn kim loại của cái ghế, tạo thành tiếng va chạm nặng nề không ngừng vang vọng.   

             Mặt Kiều Hoàng trở thành màu đỏ tím, đau đến mức nhe răng nhếch miệng kêu ra tiếng, bàn tay như sắp gãy, dù cậu ta có lợi hại đến mức nào cũng không thể vỗ gãy tấm thép được.   

             Vân Mộc Văn trợn to mắt, lo lắng hỏi: “Đàn anh, anh sao rồi, không sao chứ?”   

             Sở Phàm thờ ơ lướt điện thoại, hờ hững nói: “Bản lĩnh chẳng ra làm sao thì đừng ra ngoài khoác lác khoe khoang, tránh ngày nào đó bị người ta phế rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.   

             Những lời này có thể nói là vả mặt trực tiếp không chút nể tình.   

             Anh xoay người nhìn Vân Mộc Văn một cái: “Bạn trai cô à? Loại đàn ông thế này vẫn nên chia tay sớm thì tốt hơn, không đáng tin”.   

             Vân Mộc Văn đỏ mặt giậm chân: “Anh nói gì vậy, anh ta… anh ta không phải bạn trai tôi”.   

             Cảnh này khiến Kiều Hoàng đã mất mặt còn bị phũ.   

             Cậu ta vừa thẹn thùng vừa tức giận, nổi trận lôi đình chỉ vào Sở Phàm, mắt như sắp phun ra lửa: “Ranh con, anh có ý gì? Cười trên nỗi đau của người khác hả?”   

             “Khi nãy chỉ là anh may mắn né được một  này của tôi thôi, nào, chúng ta so tay đôi, anh dám không?”   

             Kiều Hoàng tức giận cởi áo len trên người ra, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh hiện lên dưới áo sơ mi trắng   

             Vân Mộc Văn hơi bối rối liên tục khuyên ngăn, Kiều Hoàng này là phó chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo của trường cô ấy, từng giành mấy giải quán quân cấp tỉnh, sao Sở Phàm có thể là đối thủ của cậu ta được.   

             Nhưng đối mặt với Kiều Hoàng kiêu ngạo khiêu khích, Sở Phàm chỉ cười khinh thường: “So tay đôi? Cậu xứng sao?”   

             Anh mở năm ngón tay nắm lấy tấm thép kim loại trên ghế, sau đó hơi dùng sức.   

             Chỉ là một phần sức mà thôi.   

             Côm cốp…   

             Tiếng kim loại biến dạng vang lên vô cùng rõ ràng, khi nâng tay lên nhìn lại, không ngờ trên tấm thép kia lại xuất hiện năm dấu ngón tay xuyên qua.   

             X…uýt!   

             Kiều Hoàng trợn tròn mắt hít một hơi khí lạnh, vô cùng chấn động.   

             “Người này dùng một tay xuyên qua tấm thép? Mạnh thế này ít nhất đã bước vào Minh Kình tam phẩm rồi nhỉ”.   

             Vân Mộc Văn sáng mắt lên, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và sùng bái…   

             Người học võ từ nhỏ như cô ấy luôn sùng bái cao thủ nhất.   

             “Bây giờ cậu còn muốn so tay đôi nữa không?”, Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ tay, khí phách nhìn về phía Kiều Hoàng.   

             Cậu ta giật giật khoé miệng, trong lòng thầm thấy kinh hoảng…   

             Nhưng thấy dáng vẻ sùng bái si mê của Vân Mộc Văn, cậu ta càng thêm ghen tị và khó chịu hơn, sa sầm mặt hừ lạnh một tiếng: “Dù anh có giỏi đi nữa thì sao chứ? Hôm nay là trận thi đấu lớn của Giang Bắc, tất cả nhân vật lớn của khu vực này đều có mặt, anh dám gây chuyện ở đây không, dám đối nghịch với ông ba Mã của hội thương mại Tứ Hải không?”   

             Kiều Hoàng cười lạnh lùng, chỉ vào Sở Phàm la to: “Anh em của hội thương mại Tứ Hải đâu, có người gây chuyện, các người có quản lý không thế?”   

             Tên ranh này, bản thân không có bản lĩnh lại bắt đầu giở trò.   

             Sở Phàm cười khinh bỉ, ngay cả Vân Mộc Văn đi cùng cũng không vui, vô cùng thất vọng và khinh thường…   

             Điều cô ấy khinh thường nhất chính là cáo mượn oai hùng, tiểu nhân nham hiểm giở thủ đoạn!   

             Đến lúc này, hình tượng vốn xem như đủ tư cách của Kiều Hoàng trong lòng cô ấy lập tức rơi xuống số âm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK