Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Chúng tôi không cần nữa

“Cạch cạch cạch”.

Hàng trăm binh lính diễu hành đều tăm tắp, tiếng trống dồn dập, kinh thiên động địa.

Khi nhìn thấy những người lính uy nghiêm, trên tay cầm theo những khẩu súng tối tăm lạnh lẽo, đám người Ngô Trì sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra.

Sở Phàm lại có thể gọi cả một đội quân đến! Việc, việc này thật sự quá đáng sợ.

“Đây, đây là người thật, không phải diễn đúng không?”, ông ba chống gậy run rẩy, sợ tới mức răng giả rơi ra, toàn thân run lên bần bật.

Thím Lưu hét lên thảm thiết một tiếng ‘trời ơi’, cơ thể béo ục ịch của bà ta đổ bịch xuống đất.

Những người còn lại trong đám đông đều sợ hãi và không ngừng run rẩy.

Bọn họ chỉ là một đám du côn vô lại, đã bao giờ được tận mắt nhìn thấy một đội quân như thế này đâu.

Gia đình Chu Đạt nhìn thấy thảm cảnh bi đát của bọn họ, sướng thầm trong lòng, sảng khoái vô cùng.

“Tiền của mấy người đều ở đây, còn ngây ra đấy làm gì nữa, mau qua lấy đi chứ”, ánh mắt Sở Phàm hờ hững liếc nhìn đám người thím Lưu, anh bình thản chỉ vào đội binh lính: “Chỉ cần mấy người có thể lấy được tiền từ trong tay bọn họ, số tiền này sẽ thuộc về mấy người, cũng không cần mấy người trả lại”.

Cạch cạch cạch!

Hàng trăm binh lính nhanh chóng mở vali trên tay, bên trong xếp đầy những tờ tiền đỏ rực khiến mọi người lóa hết cả mắt.

Nhưng không ai dám nhúc nhích!

Lấy tiền? Ai dám lấy chứ!

Đám binh lính đó đều có súng, sẽ chết người mất!

Dù có nhiều tiền hơn nữa, nhưng không còn cái mạng này thì cũng chỉ là đám giấy vụn mà thôi.

Thím Lưu nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Tiểu, Tiểu Phàm à, thím Lưu nói đùa cháu thôi, thím, thím làm sao dám lấy tiền của cháu được”.

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không cần tiền nữa”.

“Cậu bảo các binh lính này rút quân đi, chứ không trời lạnh thế này, để bọn họ đứng ở đây cũng không hay lắm”.

“Đúng, đúng, số tiền này để chiêu đãi các anh em uống trà là được rồi, đều giải tán hết đi”.

Một đám người vội vàng xua tay, việc đến nước này, bọn họ làm sao dám có một chút tâm tư nào.

“Tôi đã bỏ bao nhiêu công sức để quyên tiền cho mấy người? Mấy người nói không cần là không cần nữa à?”, Sở Phàm cau mày, giọng điệu tức giận: “Mấy người như vậy là đang cố ý chơi tôi đúng không”.

“Các anh em của tôi tính khí không được tốt lắm đâu đấy”.

Cạch cạch cạch.

Binh lính xung quanh lập tức thay đổi khí thế, hàng trăm khẩu súng lạnh lùng nhắm vào thím Lưu và những người khác.

Càng đáng sợ hơn đó là bọn họ còn nhìn thấy một số súng máy hạng nặng và một khẩu súng cối được dựng lên ở phía xa.

Mọi người có mặt ở hiện trường như sắp khóc đến nơi, thậm chí có một số người sợ đến mức tè luôn ra quần, một mùi tanh nồng bốc lên.

Cho đến hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được thế nào gọi là ‘tự làm tự chịu’, thế nào gọi là ‘cưỡi trên lưng cọp’.

“Bốp!”

Ngô Trì lập tức tát mạnh vào miệng hai phát, sau đó quỳ rạp trên mặt đất: “Sở Phàm, tôi sai rồi, tôi đáng chết, tôi chẳng là cái thá gì, cậu tha cho tôi đi”.

Thím Lưu và những người khác cũng quỳ xuống: “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi đáng chết, cầu xin cậu tha cho chúng tôi”.

Lúc này gia đình Chu Đạt mới nảy lên suy nghĩ độc ác, đám quỷ hút máu tham lam này cần phải bị xử lý nghiêm khắc, tuyệt đối không được dễ dàng tha cho bọn chúng.

Chu Tuyết nhìn Sở Phàm với vẻ mặt ngưỡng mộ, hai mắt sáng rực như sao, Sở Phàm lúc này tỏa sáng như một vị thần trong lòng cô ta.

Toàn bộ Đông Hoa, làm sao có người đàn ông nào có sức mạnh uy nghiêm như anh được!

Sở Phàm ung dung liếc nhìn đám người Ngô Trì, nói: “Sai ở đâu?”

 

Nét mặt của Ngô Trì và những người khác xấu hổ vô cùng, cúi gằm đầu, lúng túng nói: “Chúng tôi là những kẻ tham lam và vô liêm sỉ, chúng tôi không nên coi lòng tốt của chú Đạt là lẽ đương nhiên, cũng không nên chạy đến tận đây đòi tiền của cậu”.

“Chúng tôi sai rồi, từ nay về sau chúng tôi không dám nữa”.

“Đúng vậy, chúng tôi không dám nữa”.

Sở Phàm cau mày: “Chỉ có như vậy thôi à? Chỉ một lời xin lỗi?”

Thím Lưu lập tức phản ứng lại: “Không, không, chúng tôi sẽ trả hết số tiền mà chú Đạt đã cho chúng tôi vay, một xu cũng không thiếu”.

“Hơn nữa chúng tôi sẽ trả cả lãi, quyết không thiếu một xu”.

“Chúng tôi cũng vậy”.

Nét mặt Sở Phàm vô cảm, lúc này nhìn chằm chằm Chu Đạt, nói: “Chú tư, xử lý bọn họ như thế nào, cháu đều nghe chú cả”.

Anh muốn cho Chu Đạt quyền quyết định.

Quả nhiên, ngay sau đó, đám người thím Lưu Ngô Trì lập tức quỳ xuống dập đầu với Chu Đạt, khóc lóc ỉ ôi cầu xin Chu Đạt tha thứ.

Chu Đạt đã bớt giận, không thèm để ý đến những người này, sốt ruột xua tay: “Bảo bọn chúng cút đi, sau này đừng đến làm phiền chú nữa”.

Sở Phàm phất tay, binh lính lập tức rút về vị trí ban đầu, rời khỏi hiện trường.

“Cám ơn, cám ơn!”

Đám người Ngô Trì cảm tạ ơn đức, vui mừng như thể bọn họ vừa thoát được một kiếp nạn.

Đám người này sợ Sở Phàm đổi ý nên vội vàng chạy toán loạn, trong đó có rất nhiều người bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, phải mấy người dìu mới đi được, có người sợ quá tè ướt hết đũng quần, thậm chí còn có người sợ quá ngất đi.

Tự làm trò cười cho thiên hạ.

Đối lập hoàn toàn với khí thế hùng hồn lúc bọn họ đến ‘đòi nợ’, sự tương phản rõ rệt khiến gia đình Chu Đạt cười tươi như hoa.

“Tiều Phàm, Mộc Thanh, cám ơn hai cháu nhiều, ha ha, tối nay chú sẽ đặt bàn trong nhà hàng, cháu phải cùng chú uống vài ly, không say không về!”, Chu Đạt cảm ơn Sở Phàm, nở nụ cười cảm kích.

Sau cú sốc lớn ngày hôm nay, sau này lũ quỷ hút máu thím Lưu sẽ không dám bén mảng tới nữa.

Hơn nữa, Sở Phàm đã giúp ông ấy giải quyết khủng hoảng của công ty và khôi phục lại hoạt động kinh doanh của mình một cách triệt để, ơn huệ này, ông ấy cảm kích vô cùng.

“Đi nhà hàng làm gì, tối nay em sẽ đích thân xuống bếp, chiêu đãi Tiểu Phàm và Mộc Thanh một bữa thật thịnh soạn”.

Thím tư liếc mắt nhìn Chu Đạt, vẻ mặt không hài lòng, bà ta nắm tay Mộc Thanh, cười nói: “Tối nay cháu với Tiểu Phàm đừng đi, ở lại nhà thím tư đi”.

Bà ta cười đầy ẩn ý nói: “Thím tư đã sắp xếp sẵn một phòng có giường lớn cho vợ chồng trẻ các cháu rồi, không gian đủ rộng, đồ trang trí bên trong đều được thiết kế rất tinh xảo, rất thích hợp để… vận động”.

Sở Phàm ngượng ngùng mỉm cười, hai cô gái Vân Mộc Thanh và Chu Tuyết cùng cúi đầu xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Đương nhiên, Sở Phàm không ở lại nhà Chu Đạt, ăn tối xong liền cùng Vân Mộc Thanh trở về nhà.



Ngày mai Chu Long và Lưu Minh Hà có chuyến bay sớm, bọn họ phải gấp rút trở về để giúp thu dọn đồ đạc, sắp xếp hành lý.

Sáng sớm hôm sau, gia đình Sở Phàm đưa vợ chồng Chu Long lên máy bay, tiễn bố mẹ quay về Giang Lăng, gia đình Chu Đạt cũng đi cùng.

Chẳng mấy chốc, trong biệt thự ở Yên Kinh chỉ còn lại ba người, Sở Phàm vừa vươn vai, chuẩn bị tận hưởng hạnh phúc gia đình, không ngờ lại có thêm một ‘bóng đèn’ khác chạy tới.

Vân Mộc Văn!

Sở Phàm không còn cách nào khác, chỉ đành đi một chuyến đến ga để đón người.

“Anh rể!”

Tại lỗi vào ga tàu cao tốc Yên Kinh, từ xa, đã nhìn thấy Vân Mộc Văn đang xách vali, vui mừng nhảy chân sáo về phía Sở Phàm.

“Oa, anh rể, đã lâu không gặp, em nhớ anh muốn chết luôn!”

Vân Mộc Văn vẫn rất vô tư, không biết lớn bé, vừa tiến lên liền khoác cổ Sở Phàm, chớp chớp đôi mắt to, hành động yểu điệu mê hoặc.

Không ít người đàn ông đi ngang qua nhìn chằm chằm vào bọn họ, thậm chí còn có vài người mải nhìn đâm sầm vào cột điện.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK