Chương 301: Lữ Bát gia
"Cũng không tự nhìn lại xem mình có tư cách gì. Đất phong thủy do Lữ Bát gia chọn mà thứ thấp kém như tụi bây cũng đòi được hưởng à?", Hồ Kha khoanh tay liếc nhìn họ với vẻ hống hách, nói bằng giọng khiêu khích.
Bàn tay đang nhổ cỏ của Sở Phàm khựng lại, vẻ lạnh lùng dâng lên trong mắt anh.
Dương Tuấn Huy biến sắc, nhưng chưa có lệnh từ Sở Phàm nên cũng không dám tự ý hành động.
"Anh nói cái gì vậy? Tôn trọng người khác chút đi”, Vân Mộc Thanh lại quát thẳng vào mặt Hồ Kha: “Có biết tôn trọng người đã khuất là gì không? Các người tìm đất phong thủy gì đó thì sao lại bắt chúng tôi phải dời mộ, quấy rầy người quá cố? Không sợ tổn thọ à?"
Ánh mắt của Hồ Kha lướt qua đôi gò má xinh đẹp của Vân Mộc Thanh thì sáng rỡ lên, cơn giận trong lòng cũng hóa thành một tràng cười khả ố.
"Tôn trọng? Người đẹp à, tôi đã tôn trọng cô lắm rồi đấy, hay cô muốn tôi làm thế này?"
Vừa dứt lời, gã ta vung chân đá bay hết những hoa tươi và trái cây đặt trước mộ Diệp Khương Như, đoạn giẫm vào vũng nước bẩn trên mặt đất khiến sình lầy bắn vào di ảnh.
Sắc mặt Sở Phàm tái đi, sát khí tỏa ra.
Hồ Kha cười không chút nào kiêng nể: “Thấy chưa? Thế này mới là không tôn trọng!"
"Người đẹp à, hay là đêm nay hai ta cùng vào khách sạn, đàm đạo thế nào là tôn trọng được không?"
"Anh... Thứ trơ trẽn!", Vân Mộc Thanh bị những lời bỉ ổi của gã chọc cho tức đến run người.
Bỗng nhiên, Sở Phàm nhàn nhạt lên tiếng: “Bắt nó quỳ xuống, dập đầu tạ tội”.
Dương Tuấn Huy khom lưng nhận lệnh.
Hồ Kha cho rằng gã ta vừa nghe chuyện hài hước nhất trên đời, ngoác miệng cười: “Mày nói gì cơ? Bắt tao quỳ xuống dập đầu? Ha ha ha, tụi bây nghe thấy không? Ôi tao sợ quá à, sợ ghê vậy đó...”
Đám vệ sĩ xung quanh cũng nở nụ cười châm biếm. Nhóm người trước mặt ấy à, bọn chúng một chấp mười cũng còn dư, đúng là chuyện buồn cười.
Lữ Vân mân mê bộ móng đắt tiền, khóe miệng cong lên: “Đần độn”.
"Không muốn chọc cho tao giận thì khôn hồn mà cút ngay. Hoặc nếu mày quỳ xuống dập đầu trước tao thì có khi tao còn bố thí cho chút tiền trợ cấp, tìm cái mộ đắt tiền nào đó để mụ đàn bà thấp kém này không phải phơi thây nơi hoang dã nữa, thấy thế nào?", Hồ Kha nhe răng hàm răng trắng ởn, cười lên đầy hống hách ngang ngược.
Sở Phàm hơi nghiêng người đi, đôi mắt khẽ chuyển động, ánh mắt lạnh lẽo như dao cạo.
Dương Tuấn Huy không nhiều lời, trực tiếp rút ra một khẩu súng lục.
Đoàng!
Hồ Kha còn chưa kịp biến sắc, nòng súng trong tay Dương Tuấn Huy đã hạ xuống. Một viên đạn găm xuyên qua đầu gối gã ta, máu phun như suối trong những tiếng thét như heo bị chọc tiết.
Gương mặt chỉ phút chốc trước còn mỉm cười của lũ vệ sĩ cứng đờ, Lữ Vân cũng sầm mặt.
Không ai ngờ rằng người đàn ông cao lớn này sẽ ra tay tàn nhẫn dứt khoát như vậy.
Đầu gối Hồ Kha bị viên đạn bắn thủng, gã ta ngã quỳ xuống đất, vừa đau lại vừa phẫn nộ. Gã ta lau gương mặt lấm lem, rú lên: “Khốn kiếp! Mày... mày dám nổ súng bắn tao? Mày có biết tao là ai không? Có biết bố tao là ai...”
Đoàng!
Lời gã ta còn chưa dứt, Dương Tuấn Huy đã xoay báng súng nện vào cằm gã ta khiến xương hàm lệch khớp, một vài cái răng cũng bay khỏi vị trí, máu trào ra khắp mồm.
"Tao không cần biết bố mày là ai, nhưng tao cảnh cáo mày, nếu không xin lỗi trong ba giây thì tao sẽ cho mày về chầu ông bà”.
Giọng nói ông ta lạnh buốt như băng, không mang theo chút cảm xúc nào, khiến người nghe hoàn toàn tin rằng ông ta thật sự có thể giết người dễ dàng như dí chết một con kiến.
Trên thực tế, Tướng quân Dương Tuấn Huy thân kinh bách chiến quả thật có thể làm vậy.
Hốc mắt Hồ Kha nhói lên, vẻ khệnh khạng thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
Dương Tuấn Huy vừa nói xong, nòng súng buốt giá đã ấn vào gáy gã ta, giọng nói lạnh lẽo bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một”.
"Xin... Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi là thằng khốn nạn!"
Hồ Kha lập tức quỳ sụp xuống trước mộ Diệp Khương Như, liên tục dập đầu xin lỗi trong sợ hãi tột bậc như một con gà bị động kinh.
Thấy bộ dạng hèn nhát của gã, một tia khinh thường thoáng qua trên gương mặt Lữ Vân. Cô ta lia mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ: “Ra tay!"
Bọn chúng lập tức rút ra nào là ống thép cùng dao phay.
Dương Tuấn Huy chỉ bình thản vẫy tay.
Soạt soạt soạt!
Đám vệ sĩ còn chưa kịp làm gì đã bị mười mấy người mặc áo đen bất thình lình xuất hiện chĩa những họng súng đen ngòm vào đầu.
Đây là đội vệ sĩ do chính tay Dương Tuấn Huy sắp xếp đến âm thầm bảo vệ họ.
“Các... Các người là ai?”
Sắc mặt Lữ Vân thay đổi kịch liệt, đồng tử co rụt lại.
Đám vệ sĩ của cô ta cũng run như cầy sấy, chỉ biết giương mắt nhìn bóng lưng thắng tắp của Sở Phàm cách đó không xa.
Chúng không phải hạng ngu ngốc, nhóm người máu lạnh này có thể mang súng bên mình, vậy người được họ bảo vệ tuyệt đối không hề tầm thường.
Điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối, Sở Phàm vẫn bình tĩnh dọn cỏ trước mộ, xem tất cả những người khác như không khí.
Chúng còn không biết anh trông như thế nào!
Người này... rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Đây là lần đầu tiên trong lòng Lữ Vân sinh ra cảm giác lạc lõng, bất lực đến vậy.
"Chúng tôi làm việc theo lời Lữ Bát gia của hội Thiên Lang, đến đây chọn đất phong thủy xây dựng lăng mộ cho ông ấy”, cô ta nghiến răng nghểnh cổ, dùng bối cảnh gia đình hùng hậu của mình hòng tiếp thêm dũng khí.
"Chắc các người cũng biết ảnh hưởng của hội Thiên Lang đến thế giới ngầm Yên Kinh lớn thế nào, Lữ Bát gia là nhân vật vĩ đại thế nào”.
"Cho dù các người có bối cảnh hay thân phận gì, tôi xin khuyên một câu, chớ lấy trứng chọi đá, tự chuốc khổ vào thân!"
Dương Tuấn Huy khẽ chau mày, trên mặt thoáng lộ ra vẻ kiêng dè.
Lại là người của nhà họ Lữ hội Thiên Lang!
Hội Thiên Lang, Lữ Bát gia, bố già của thế giới ngầm Yên Kinh.
Ông ta khống chế toàn bộ thế lực ngầm trong Yên Kinh và sáu khu đô thị xung quanh, có hơn ba mươi nghìn học trò dưới quyền, nắm trong tay những ngành buôn bán sinh lời bạc tỷ như sòng bạc, công viên giải trí, đất đai khách sạn, tiệm đồ cổ đá quý, vân vân... Giá trị con người của ông ta là con số thiên văn lên đến hàng trăm tỉ!
Không những thế, Lữ Bát gia còn kết giao cùng nhiều quan chức cao cấp lẫn gia tộc quyền quý ở Yên Kinh, tạo thành một mạng lưới giao thiệp tài nguyên khổng lồ. Nghe đồn mạng lưới này còn được "Cửu Thiên Tế của hiệp hội võ thuật" làm hậu thuẫn khiến quyền lực càng đến mức vô biên, nói họ một tay che trời ở Yên Kinh cũng không ngoa.
Thậm chí còn có một câu nói thế này được lưu truyền: "Yên Kinh yên bình hay loạn lạc đều do nhà họ Lữ quyết định”.
Ngay cả Trung tướng Dương Tuấn Huy, tướng quân chiến khu Yên Kinh, cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Ông ta chính là một ông trùm thứ thiệt.
"Người ông vừa bắn bị thương chính là Hồ Kha, con trai của người đứng thứ hai hội Thiên Lang, Hồ Hạo. Nếu không muốn đắc tội hội Thiên Lang và Lữ Bát gia thì mau thả anh ta ra cho tôi”.
"Tôi cho các người một đường sống, đừng để rượu mời không chịu uống, lại thích uống rượu phạt!"
Trong lời nói bóng gió của Lữ Vân là sự uy hiếp ngấm ngầm, giọng nói nhuốm thêm mấy phần kiêu ngạo khi nhắc đến quyền lực khổng lồ trong tay Lữ Bát gia của hội Thiên Lang.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, chờ đợi giây phút anh co rúm trong sợ hãi, van xin cô ta tha thứ, cảm tạ ân đức.
Thế nhưng...
Sắc mặt anh không suy suyển gì, vẫn bình thản dọn cỏ trước mộ Diệp Khương Như, không thèm nghiêng đầu qua dù gì một chút, hoàn toàn xem cô ta như không khí.
Viền mắt Lữ Vân nhức nhối, lửa giận bùng lên.
Cô ta chưa từng thấy kẻ nào phách lối kiêu ngạo như vậy!