Chương 225: Đường Miên Miên xảy ra chuyện
Trong căn phòng, đèn điện u ám lấp lóe không yên, Phương Mẫn thở hổn hển, nơm nớp lo sợ nhìn Sở Phàm ngồi trên ghế.
Anh vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, phong thái tùy ý, nhưng ở trong mắt Phương Mẫn, anh trông như một ngọn núi nguy nga, chèn ép hắn không thở nổi...
Lông tơ toàn thân Phương Mẫn run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...
Sao hắn có thể quên, mấy ngày nay nhà họ Phương vì người đàn ông này mà xảy ra bao nhiêu biến cố đáng sợ...
Ba ngày trước, Phương Trung dẫn theo đội đón dâu, chạy ào ào tới nhà họ Đường ép cưới Đường Miên Miên, có thể nói là cực kỳ huênh hoang.
Nhưng đường đường là cậu chủ nhà họ Phương lại bị một người đàn ông đánh gãy chân ngay tại chỗ, quỳ trên mặt đất như một con chó...
Trương Thanh của tập đoàn Thái Phong, gia chủ nhà họ Trần ở Giang Bắc, chủ tịch công ty năng lượng Hâm Nguyên, hơn chục người giá trị hàng tỷ , những người có thể dễ dàng gây ra chấn động giới kinh doanh Giang Bắc trở thành chỗ dựa cho Phương Trung. Không ngờ, ai nấy đều bị đánh, phá sản, đuổi việc, sỉ nhục, chỉ còn nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới may mắn tránh được một kiếp...
Bố Phương Trung - nhân vật chủ chốt trong quân đội, đeo quân hàm tướng quân, nắm quyền lớn, tác phong ngang tàng, tự mình dẫn ba nghìn vệ binh vây quanh nhà họ Đường, thậm chí còn lấy ra cả Long giới hộ quốc của cụ Phương Chấn Khang, nhưng lại bị người đàn ông này đánh mười mấy roi ngựa, không thể không cúi đầu chịu thua, như chó chết chủ chạy trốn khỏi khỏi nhà họ Đường.
Dù đã xây dựng nên cơ nghiệp giàu có là nhà họ Phương, ông cụ vua một cõi Phương Chấn Khang một tay che trời sau khi biết được thân phận của người đàn ông kia cũng không thể không cúi đầu chịu thua, đích thân chuẩn bị quà long trọng, đưa cả Long giới tới nhận lỗi với nhà họ Đường...
Người đàn ông kia bằng sức một mình đã trấn áp ba đời nhà họ Phương, khiến cho toàn bộ nhà họ Phương bốn mươi năm tung hoành Giang Bắc đều phải cúi đầu khuất phục.
"Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất!"
Năng lực đằng sau chín chữ này đủ để khiến Giang Bắc long trời lở đất...
Mà người đàn ông tạo ra tất cả mọi chuyện, người đàn ông suýt chút nữa làm cho nhà họ Phương vạn kiếp bất phục, bây giờ đang ngồi ở trước mặt hắn.
Vừa nãy Phương Mẫn vẫn dám ngỗ ngược với người phụ nữ của anh ta, còn kêu gào muốn phế bỏ anh ta...
Mẹ kiếp.
Lúc này Phương Mẫn quỳ xuống đất bịch một cái, không chút do dự tự tát vào mặt mình.
"Anh, anh Sở, tôi đáng chết, tôi không là cái thá gì, cầu xin anh tha thứ..."
Hắn dùng lực cực kỳ mạnh, giống như gương mặt này là của kẻ thù giết bố hắn, tát đến mức máu me đầm đìa, răng cũng bắn ra vài cái, nhưng không dám buông lỏng, không dám dừng lại...
Phương Mẫn sợ rồi.
Hắn thực sự rất sợ.
Hắn rất sợ Sở Phàm trong lúc nóng giận sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của hắn, hoặc sợ anh tùy ý vung tay lên khiến cả nhà hắn mãi mãi không thể trở mình...
Căng thẳng, hoảng sợ, hối hận, sụp đổ.
Đủ loại cảm xúc đột ngột xông tới khiến hắn sụp đổ hoàn toàn, bật khóc nức nở.
Phương Trung cũng quỳ dưới đất, sắc mặt u ám nói: "Anh Sở, chỉ cần anh nói một câu, tôi lập tức băm vụn tên này, ném xuống biển làm mồi cho cá, tuyệt đối sẽ không làm bẩn tay anh".
Nhà họ Phương bỏ ra bao nhiêu công sức mới tránh được một kiếp nạn, bình ổn được lửa giận của vị sát tinh này, làm sao có thể vì một tên giúp việc Phương Mẫn mà liên lụy cả nhà họ Phương?
"Tôi đáng chết, tôi đáng chết, cầu xin anh tha cho tôi..."
Phương Mẫn sợ đến mặt không còn chút máu, vừa dập đầu mạnh, vừa không ngừng tát vào mặt cầu xin tha thứ.
Hắn biết rõ nhà họ Phương sẽ không vì mình mà gây sự với Sở Phàm, bây giờ hắn hối hận tím cả ruột, chỉ có thể dập đầu cầu xin tha thứ, dùng cái tôn nghiêm đáng thương hèn mọn kia để đổi lấy một cơ hội sống nhỏ nhoi.
Sở Phàm chỉ liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Thôi, không cần vẽ vời thêm chuyện".
Phương Mẫn mắc bệnh hoa liễu giai đoạn cuối, sống tối đa không quá hai tuần, anh cần gì phải đi so đo tính toán với một người sắp chết.
"Cảm ơn, cảm ơn anh Sở, đại ân đại đức của anh, tôi trọn đời không quên..."
Phương Mẫn mừng như điên, kích động khóc ra thành tiếng, hắn còn tưởng mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt được cái mạng về, lúc đó kích động dập đầu cảm ơn.
Bịch bịch bịch...
Tiếng động cực kỳ vang dội, dùng rất nhiều sức, hắn có viếng mồ mả tổ tông cũng chưa từng dùng sức đến vậy.
Phương Trung thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: "Chó chết, còn không mau cút!"
"Vâng, tôi cút ngay, cút ngay..."
Phương Mẫn chỉ sợ Sở Phàm đổi ý, sợ đến mức cuống quít đứng lên, chỉ là đôi chân hắn mềm nhũn, thử đứng lên vài lần vẫn bị ngã xuống, hắn đã bị dọa cho mất hết sức lực hoàn toàn.
Phương Trung chán ghét mở cửa, vài tên thuộc hạ kéo Phương Mẫn đi như kéo một con chó chết, lúc này bọn họ mới phát hiện, trong đũng quần người này có mùi hôi thối, nước đục chảy xuống tí tách... Tên này, không ngờ sợ đến mức vãi cả ra quần.
Nghĩ tới tên khốn nạn này còn mắc bệnh hoa liễu, nước tiểu rất có khả năng truyền bệnh, mấy tên thuộc hạ chửi ầm lên, vừa đánh vừa đạp đối phương, miệng chửi xúi quẩy...
Xử lý xong chuyện của Phương Mẫn, Phương Trung vài lần trịnh trọng xin lỗi Sở Phàm, đồng thời ném ra lợi ích gần trăm triệu của công ty dưới trướng nhà họ Phương để bày tỏ sự thành tâm và áy náy của anh ta.
Lúc này, trong lòng anh ta cực kỳ lo lắng, chỉ sợ chọc cho Sở Phàm khó chịu...
Tối nay anh ta phí hết tâm tư mới tổ chức được buổi tiệc này để chuẩn bị xin lỗi Sở Phàm, hòa giải quan hệ giữa anh ta và nhà họ Phương.
Ai ngờ lại bị tên chó Phương Mẫn chán ghét, suýt chút nữa đẩy nhà họ Phương vào trong địa ngục tăm tối, sao anh ta không căng thẳng cho được? Thậm chí anh ta còn có thể mời Phương Chấn Khang tới bất cứ lúc nào, tới lúc cần thiết sẽ bảo cụ ta đích thân đến xin lỗi Sở phàm.
Sở Phàm cũng không từ chối, anh chấp nhận tất cả.
Dù sao tập đoàn Phàm Vân cũng đang trong giai đoạn phát triển, được cho không món thịt béo bở này thì ngu gì không ăn, vả lại, nhà họ Phương xưng bá Giang Bắc, vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân mấy chục năm, anh cũng chỉ khiến nhà họ Phương nhổ ra được một phần thôi.
Sở Phàm liếc mắt nhìn Phương Trung thở dài nhẹ nhõm, lên tiếng hỏi: "Anh bỏ công sức ra tổ chức bữa tiệc này, lại còn tặng quà lớn, không phải chỉ muốn tặng quà nhận lỗi đúng không?"
"Nói đi, anh còn muốn gì?"
"Anh Sở mắt sáng như đuốc, không gì giấu được anh", Phương Trung nịnh nọt xoa cái chân gãy của mình: "Trước đây tôi không hiểu chuyện, bị thuộc hạ của anh bắn súng nát đầu gối, do tôi gieo gió gặt bão, nhưng tôi cũng nhận được bài học, biết sửa sai rồi. Có điều cái chân bị thương của tôi, tôi đã tìm vô số bác sĩ nổi tiếng mà tất cả đều bó tay..."
"Tôi nghe nói, anh Sở không chỉ là Quân thần của Long Hồn vạn người kính ngưỡng, mà còn là một thần y, có thể cải tử hoàn sinh, ngay cả Hoàng thánh thủ cũng thua anh, nên tôi muốn cầu xin anh nể mặt, giúp tôi chữa bệnh".
Tư thế của Phương Trung cực kỳ thấp, rõ ràng anh ta bị người của Sở Phàm đánh gãy chân, bây giờ còn khép nép cầu xin người ta giúp mình chữa bệnh, có thể nói là cực kỳ hèn mọn.
Sở Phàm vẫn ung dung mỉm cười: "Không dám nói cải tử hồi sinh, nhưng chữa chân cho anh không thành vấn đề, cũng được, nể sự chân thành của anh, tôi sẽ giúp anh".
"Cảm ơn anh Sở, sau này anh chính là bố mẹ tái sinh của tôi, Phương Trung tôi chỉ nghe lệnh anh!", Phương Trung vô cùng kích động, cảm động đến sắp khóc.
Reng reng reng...
Sở Phàm vừa kê thuốc xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là Đường Miên Miên gọi đến.
Sở Phàm hơi kinh ngạc, anh nhớ ban ngày Đường Miên Miên còn thề rằng cô tìm được Hoàng thánh thủ, phải khiến ông ta bằng lòng thực hiện giao ước lúc đánh cược, giao ra một nửa cổ phần Bảo Chi Lâm.
Vậy tức là cô gái này đã thành công, tìm mình đã khoe khoang tin vui sao.
Sở Phàm nhận điện thoại, cười nói: "Người đẹp Đường, chúc mừng cô..."
Nhưng bên kia lại truyền đến giọng tàn ác của một người đàn ông: "Đường Miên Miên ở trong tay tôi, muốn cô ta sống thì ngoan ngoãn từ bỏ cổ phần của Bảo Chi Lâm!"