Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đã nhìn thấy một bức chân dung của thiên thần đại nhân. Ngọc bội đó là Long Huyết Thần Ngọc, nó là một pháp khí cá nhân của ngài.không ngờ hôm nay được diên kiến thiên thần đại nhân.cầu xin thiền thần đại nhân tha mạng.

Lực Bá vừa quỳ vừa dập đầu liên tục.

Trần Lạc Thần có một câu hỏi muốn hỏi Lực Bá.

Dù sao cũng thật vất vả nếu đụng phải Vân Tình hay tìm kiếm tung tích của nữ tử áo trắng.

Lực Bá phải biết nhiều thứ.

Trần Lạc Thần đang định hỏi hắn.

Nhưng ngay lúc này Trần Lạc Thần lại nghe thấy, bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân, bọn họ đang chậm rãi tiến vào bên trong của sơn động.

Bọn họ không phải ai khác mà là năm người cao thủ còn lại kia đang bước vào.

Lực Bá hiển nhiên cũng nghe thấy những bước chân đó, lúc này mới bối rối ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Thần.

Dường như đang hỏi, những người này có liên quan gì đến người không? Trần Lạc Thần sau đó nói: “Ngươi có sức mạnh như vậy, vượt xa cả ta, làm sao có thể bị bọn họ giam cầm như thế?”

“Chao ôi, tiểu nhân không hề sợ bọn chúng, mà là sợ bảo vật lam quang trong tay của bọn chúng. Đó là Thiên Lôi, bọn chúng dùng Thiên Lôi để chích điện vào tiểu nhân, ta không dám cử động! Ta cũng muốn thoát khỏi nơi này lắm, nhưng bọn chúng đã lập đội hình Thiên Lôi, ta không dám đụng vào ”.

Lực Bá bất lực nói.

Haha, Trần Lạc Thần cười khổ trong lòng.

Anh nghĩ rằng tên Lực Bá này coi súng điện như một pháp khí, và những lưới điện bên ngoài kia được hắn ta coi như một mảng Thiên Lôi.

Theo anh biết những thứ điện này căn bản không làm gì được cái tên lực bá này.

Nhưng ngạc nhiên là hắn lại không dám chống cự.

Nói đùa, mấy cái thứ điện này còn không làm gì được Trần Lạc Thần, huống chi Lực Bá lại mạnh hơn Trần Lạc Thần rất nhiều.

“Ngươi có muốn theo ta ra ngoài không?” Trần Lạc Thần nhìn hắn hỏi.

Lực Bá nặng nề gật đầu: thiên thần đại nhân, ngài có cứu tiểu nhân không? Nếu tiểu nhân có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, tiểu nhân nguyện ý đi theo thiên thần đại nhân làm trâu làm ngựa!” Lực Bá lúc này bắt đầu khúm núm.

Trần Lạc Thần vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

“Lực Bá, ngươi hãy dậy trước đi, ngươi đợi lát nữa làm theo lời ta nói, ngươi nhất định có thể ra khỏi đây!” Trần Lạc Thần phải mất rất nhiều nọi kình mới đỡ được hắn dậy.

Và anh ghé vào tai hắn rồi anh nói với hắn như vậy, như vậy, và như vậy.

Lực Bá vừa nghe vừa gật đầu.

Bên ngoài sân.

“Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Lão lục và lão thất đã vào trong lâu như vậy, sao còn chưa đi ra?” Dược Mộng Phỉ lúc này cảm thấy có chút chột dạ.

Đã mười phút trôi qua, cho dù bọn họ không thoát ra được, cũng nên có chút chuyển động.

“Liệu Dã Nhân có ở bên trong không? Lão lục và lão thất đang chiến đấu với Dã nhân ưh, vì vậy đã lâu như vậy, họ vẫn không có động tĩnh gì. Năm vị sư phụ khác đã chạy tới giúp đỡ!” Bài phân tích của Dược Mộng Dao.

“Ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, nhìn Trang Thạch Tam kia, hắn đang giễu cợt ta, hắn như là rất tự tin chiến thắng vậy!” Dược Mộng Phỉ không thể ngồi yên.

Đúng lúc mọi người đang vội vàng chờ đợi.

Gầm! Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ trong hang.

Tiếng gầm này, như thể có ma lực, có thể nhiếp nhân tâm phách và khiến cả không gian run rẩy vì nó.

Trong một lúc, một luồng cát bụi bên trong hang điên cuồng phun ra từ trong hang.

Lướt qua toàn bộ cảnh trong chốc lát.

thật tuyệt vời! Mọi người đều bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.

Năm bậc thầy còn lại, khi họ nhìn thấy điều này, đã sợ hãi lùi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK