Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Trần Lạc Thần nói chuyện này ra.

Lý Chấn Quốc vội vàng nhận lệnh.

“Đúng rồi anh Chấn Quốc, anh có quen biết với một người tên là Ninh Phàm không? Nhà của hắn ta mở một nhà hàng ở phố thương nghiệp!”

Lúc này, mi tâm của Trần Lạc Thần đột nhiên nhíu lại.

Anh vốn không phải là một người lòng dạ hiểm ác đó.

Nhưng tên Ninh Phàm đã ra chủ ý cho bọn người Lục Phàm và Hứa Trị Đình cướp đi Dương Ngọc, còn để cho mình chịu một sự sỉ nhục lớn đến như vậy nữa.

Trần Lạc Thần rất muốn biết, nếu như có một ngày, nếu như bọn người Ninh Phàm trở nên không có tiền nữa, bọn họ sẽ như thế nào?

“Ninh Phàm? Tôi biết, ba của cậu ta là một thuộc hạ của tôi, cái nhà hàng đó, sản nghiệp là dưới tên của cậu! Cậu ta đắc tội với cậu sao?”

Ngữ khí Lý Chấn Quốc trở nên thận trọng.

Sau một hồi.

Lý Chấn Quốc nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi cậu Trần, cậu yên tâm đi!”

Trần Lạc Thần không biết Lý Chấn Quốc sau đó sẽ sắp xếp như thế nào.

Bởi vì ngay cả bản thân Trần Lạc Thần cũng không biết mình bị như thế nào nữa.

Đây là lần đầu tiên mà Trần Lạc Thần dùng thân phận của mình để đàn áp người khác, tuy trong lòng rất hận, nhưng đàn áp xong, trong lòng luôn có một loại cảm giác không thoải mái kỳ lạ.

Trần Lạc Thần không có nghĩ nhiều tiếp nữa.

Sau khi cất điện thoại xong thì rời khỏi nhà vệ sinh, đi về phòng bao.

Còn ở bên phòng bao, lúc này đã nghênh tiếp một sự chuyển biến cực lớn.

Chính vừa lúc nãy, bọn người Mã Tiểu Vũ và Triệu Thư Kỳ đều đang gọi điện thoại, liên hệ những người bạn mà mình có thể liên hệ được.

Tìm kiếm cách giải quyết.

Kết quả là đúng vào lúc này Lý Phi Hồng đột nhiên chạy tới.

Khom lưng với người ở bên trong phòng bao, bày tỏ sự xin lỗi!

Tổn thất của bể cá phong thủy này tự nhiên không cần đền nữa.

Khiến cho mọi người trở nên mờ mịt.

Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy Ninh Phàm đi vào.

Đám người bừng tỉnh ngộ:

“Anh Ninh Phàm, là anh sao?”

Đám nữ sinh sùng bái mà hỏi.

Bản thân của Ninh Phàm cũng vẫn còn đang khó hiểu, vừa nãy hắn ta kỳ thực là đã trốn ra ngoài rồi, nhưng nhìn thấy Lý Phi Hồng hoảng hoảng loạn loạn chạy về phía phòng bao, hắn ta liền theo vào.

Kết quả là như vậy.

Ninh Phàm không có nói thật ra là không phải mình.

Chỉ là cười nói: “Anh Phi Hồng và ba tôi đều là bạn bè cả, không phải người ngoài!”

“Wow! Anh Ninh Phàm uy vũ quá!”

“Anh Ninh Phàm thật đẹp trai!”

Một đám mỹ nữ đều trở thành fans của Ninh Phàm.

Triệu Thư Kỳ lúc này đã liếc nhìn Ninh Phàm liên tục.

Trong lòng xem trọng vô cùng.

Suy cho cùng cũng là một trong những nghiệp chủ của phố thương nghiệp Kim Lăng, cũng quá có mặt mũi ở phố thương nghiệp Kim Lăng này rồi!

Mà vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Trần Lạc Thần từ bên ngoài bước vào.

“Hừ, tên nhát gan này, vừa nhìn thấy không sao là lại quay lại rồi!”

Đám nữ sinh trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần nói.

Vẻ mặt của Triệu Thư Kỳ càng chán ghét hơn.

“Tiểu Vũ, tớ rất tò mò, sao cậu lại quen biết được với loại người này vậy?”

Triệu Thư Kỳ hừ lạnh một tiếng.

Trần Lạc Thần lúc này mới biết.

Lý Chấn Quốc làm việc rất nhanh, vừa nãy Lý Phi Hồng chạy tới đã giải quyết chuyện này viên mãn rồi.

Đương nhiên là phải giải quyết rồi, nói cho cùng thì đây cũng là sản nghiệp của mình.

Nhưng nhìn ánh mắt mà đám người này hướng về mình, Trần Lạc Thần cũng hiểu, xem ra là bọn họ hiểu lầm mình và cho rằng là công lao của Ninh Phàm rồi!

Giải thích?

Ha ha, Trần Lạc Thần cảm thấy không cần thiết nữa rồi.

Nói thật, anh vốn cảm thấy Triệu Thư Kỳ rất đẹp, thật sự rất đẹp.

Nhưng bây giờ, anh chẳng còn hứng thú với Triệu Thư Kỳ chút nào nữa rồi.

Lần giúp đỡ này, thuần túy là vì nể mặt của Mã Tiểu Vũ.

Hơn nữa cho dù bản thân mình có giải thích, sẽ có ai tin sao?

Trần Lạc Thần không rảnh đi chuốc họa cho mình đâu.

“Được rồi được rồi, nếu chuyện đã giải quyết xong rồi, chúng ta đổi chỗ khác chơi đi? Lần này tôi mời!”

Lúc này Ninh Phàm vẫn chưa hiểu sự tình gì đã vỗ vỗ tay nói.

Hắn ta nhìn sang Triệu Thư Kỳ và cả mấy mỹ nữ bên cạnh cô ta.

“Được đó được đó!”

Đám người đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Triệu Thư Kỳ cũng mỉm cười câu nệ một cái.

So với Hứa Trị Đình, cô ta cảm thấy Ninh Phàm không những soái khí, hơn nữa còn trưởng thành thận trọng. Quan trọng nhất, hôm nay Triệu Thư Kỳ coi như là đã được mở mang tầm mắt lợi ích của việc có mối quan hệ rộng rãi rồi.

Mạng lưới quan hệ của Ninh Phàm thực sự là quá mạnh mẽ!

Nhưng Mã Tiểu Vũ thì nói với sắc mặt lúng túng: “Chúng ta còn đi chơi nữa à, sắp bốn giờ chiều rồi, tớ thấy hay là chúng ta về nhà đi…”

Mã Tiểu Vũ trải qua sự dày vò vừa nãy đã không còn tâm trạng nữa rồi.

Dương Thanh gật gật đầu: “Ừm, chúng tôi cũng không đi nữa, mọi người đi đi…”

Thực ra mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Lạc Thần rất thất vọng.

Vốn đã nói xong hết rồi, sẽ mượn sinh nhật của Mã Tiểu Vũ để tụ tập giao lưu kết bạn với các mỹ nữ của ký túc xá Triệu Thư Kỳ.

Nhưng bây giờ, rất rõ ràng nguyên cả ký túc xá của bọn người Trần Lạc Thần đều là dư thừa ở trước mặt người ta rồi.

“Ha ha, cũng được, nơi tiếp theo đây mà bọn tôi sắp đi, chỉ e là cả đời này các cậu cũng không thể vào được, hơn nữa lát nữa chỉ e là tôi cũng không đưa được nhiều người vào trong đó như vậy, chi bằng không đi thì tốt hơn!”

Ninh Phàm liếc mắt nhìn Dương Thanh và Trần Lạc Thần, lạnh lùng nói.

“Hả? Là đi đâu? Không phải là đi nhà hàng của nhà anh Ninh Phàm đó chứ?”

Một đám nữ sinh ngẩng đầu lên.

Ninh Phàm giơ một ngón tay ra lắc lắc: “Không phải, sơn trang giải trí Ôn Tuyền Sơn? Các em có nghe qua chưa?”

“Sơn trang giải trí Ôn Tuyền Sơn?”

Mí mắt Triệu Thư Kỳ khẽ giựt một cái: “Chính là thủ lĩnh của phố thương nghiệp Kim Lăng, sơn trang giải trí mà phú hào hay tập trung đó sao?”

Ninh Phàm nói không sai, có người chỉ e là cả đời này cũng đừng mong đi đến đó!

Gia cảnh của Triệu Thư Kỳ cũng cực tốt, lần trước ba đã mượn ánh hào quang của một phú hào thân thích mới được vào đó mở mang tầm mắt một cái!

Không ngờ Ninh Phàm vậy mà lại có bản lĩnh như vậy.

“Được rồi mấy người đẹp, anh đi lấy xe trước, đợi mấy em ở cửa nha!”

Ninh Phàm xua xua tay với đám người rồi đi ra ngoài.

Hôm nay dung mạo của Triệu Thư Kỳ thật sự là đã làm kinh diễm Ninh Phàm rồi.

Vẫn là cái chiêu mà hắn ta đã dạy cho Lục Phàm tán tỉnh Dương Ngọc, dùng tiền đập vào mặt.

Hắn ta tin, không có em gái nào mà không dùng tiền đập vào mặt được hết!

“Tiểu Vũ, cậu đừng cụt hứng như vậy, cậu cũng đi đi, hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của cậu, trước đây không phải cậu đã nói sớm muộn gì cũng phải đến sơn trang giải trí Ôn Tuyền Sơn để trải nghiệm sao, bây giờ có cơ hội rồi a!”

Triệu Thư Kỳ kéo lấy tay của Mã Tiểu Vũ.

“Đúng đó, bọn tôi cũng chưa có đi qua sơn trang Ôn Tuyền Sơn nữa, Tiểu Vũ đi cùng đi, hôm nay là mượn ánh hào quang của cậu đó! Không sao đâu, có anh Ninh Phàm ở đó, trên phố thương nghiệp Kim Lăng có xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng có thể gánh hết, năng lực của anh Phàm lúc nãy cậu cũng đã thấy rồi đó!”

Hứa Trị Đình cũng tràn đầy trông đợi mà mỉm cười.

Mã Tiểu Vũ cau mày:

“Chuyện mà tớ luôn nghĩ không thông chính là chuyện này! Thư Kỳ, chuyện vừa nãy các cậu không lẽ không phát giác ra chút kỳ lạ nào sao?”

Đôi mày thanh tú của Triệu Thư Kỳ nhíu lại: “Kỳ lạ? Ý là sao? Cậu nói chuyện của bể cá phong thủy?”

“Ừm ừm!” Mã Tiểu Vũ cau mày: “Lúc nãy mọi người rõ ràng cũng đã nhìn thấy rồi, thái độ của Lý Phi Hồng trước đó cứng rắn đến thế nào, ở trước mặt đám đông cũng không có nể mặt Ninh Phàm bao nhiêu hết, hơn nữa Ninh Phàm ở trước mặt anh ta giống như một đàn em vậy!”

“Nhưng chỉ cách nhau có 10 phút, thái độ của Lý Phi Hồng đã xảy ra một sự biến hóa hoàn toàn! Còn đích thân chạy đến cúi người với chúng ta, các cậu không cảm thấy có chút bất thường sao?”

Câu nói này của Mã Tiểu Vũ vừa thốt ra.

Cả phòng bao lập tức yên lặng.

Dương Thanh nói: “Không sai, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, Lý Phi Hồng đó vừa nhìn thì cũng biết không phải là dễ chọc, cho dù ba của Ninh Phàm có lợi hại đến thế nào đi nữa, nhưng Lý Phi Hồng với ba của anh ta là ngang hàng, sao lại có thể trong thời gian ngắn như vậy lại đến khom người với chúng ta chứ?”

“Ý của các cậu là có người khác giúp chúng ta sao?”

Triệu Thư Kỳ nghe nói như vậy, cũng cảm thấy chuyện vừa nãy có chút không hợp logic cho lắm.

Vừa nãy, cô ta chỉ lo thưởng thức khí chất của Ninh Phàm, hoàn toàn bỏ qua chuyện này rồi…

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK