Đó là Lý Minh Tuyết gọi tới.
Cô ta nói trưa nay sẽ tổ chức họp lớp thời cấp ba.
Cô ta bảo Trần Lạc Thần đừng quên qua sớm một chút.
Từ hôm ăn cơm ở Mễ Đô đến giờ đã ba ngày.
Tần Nhã cũng đã đi được ba ngày.
Hôm qua, Lý Minh Tuyết đã nói về buổi họp lớp này. Sau này các sinh viên người đi thực tập, kẻ đi làm.
Bây giờ nhân lúc còn có thể tập trung đông đủ một nhóm người thì cứ gặp mặt một lần.
Ban đầu, Trần Lạc Thần không muốn đi. Nhưng hôm qua lúc anh đi cắt băng khánh thành cho công ty đầu tư mới mở, sau khi cắt xong chuẩn bị về thì gặp phải đám người Lý Minh Tuyết tới tham dự lễ khánh thành.
Ngoài ra, còn có một bạn nữ thời cấp ba tên là Giang Tuyết Tinh.
Lúc đó Giang Tuyết Tinh là lớp phó, tuyệt đối được xem là hoa hậu lớp, thành tích học tập rất xuất sắc, giống Lý Thi Hàm cũng có quan hệ không tệ với học sinh giỏi Trần Lạc Thần.
Có người nói bây giờ Giang Tuyết Tinh đã trở lại huyện Bình An phát triển, còn nhận được một công việc không tệ.
Cô ta gặp Trần Lạc Thần cũng cảm thấy rất thân thiết, còn ra sức mời Trần Lạc Thần đi.
Trần Lạc Thần không tiện từ chối, vì vậy đành phải đồng ý.
Sau khi cúp máy.
Trần Lạc Thần thấy có một tin nhắn được gửi tới trên điện thoại. Đó là do Giang Tuyết Tinh gửi đến.
“Hì hì, Trần Lạc Thần, khi nào thì đi vậy?”
Trần Lạc Thần biết nhà của Giang Tuyết Tinh ở trong thành phố huyện Bình An, cách chỗ khách sạn anh đang ở không xa.
Hôm qua lúc gặp mặt, Trần Lạc Thần trêu là chờ đến ngày mai đi cùng đi.
Giang Tuyết Tinh đã mỉm cười đồng ý.
“Tôi qua ngay đây!”
Trần Lạc Thần trả lời.
“Được rồi, tôi còn hơn bốn mươi phút nữa mới qua. Giờ tôi đang gội đầu đây này. Lát nữa chúng ta gặp ở trạm xe buýt đường Tiểu Bình nhé!”
“Không thành vấn đề!”
Trước đây khi Giang Tuyết Tinh làm lớp phó, cô ta là cô gái rất điềm đạm, hơn nữa còn rất ít nói chuyện.
Cô ta chỉ nhiệt tình với học tập, chỉ thích chơi cùng với các bạn học giỏi trong lớp.
Những người trong nhà có thế thực như Lý Siêu, hay giàu nhất như Lý Văn Dương quá nghịch ngợm hay gây sự, nên Giang Tuyết Tinh lại đặc biệt không thích nói chuyện với bọn họ.
Nhưng hôm qua vừa gặp, Trần Lạc Thần cảm giác cô ta đã thay đổi quá nhiều.
Trông cô ta cởi mở hơn, lão luyện hơn, cũng thích nói đùa với người khác.
Ôi! Có lẽ các cô gái đã trải qua va vấp trong xã hội đều sẽ khác.
Mặt khác, không thể không nói thêm một câu, nhớ lúc mới khai giảng lớp mười một, Trần Lạc Thần còn từng có chút mập mờ với Giang Tuyết Tinh.
Không phải là sức hấp dẫn của Trần Lạc Thần lớn!
Mà bởi vì lúc đó Trần Lạc Thần trông vẫn tính là dễ coi, chủ yếu là tính cách thật thà học giỏi, rất thích lắng nghe các cô gái nói chuyện, lâu dần cũng có một chút ái muội.
Nhưng ái muội với Giang Tuyết Tinh cũng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, sau đó lại chẳng còn gì nữa.
Trần Lạc Thần lập tức thu dọn xong.
Vì vậy, anh cầm chìa khóa xe và lái Mercedes_Benz tới trạm xe buýt trên đường Tiểu Bình!
Bởi vì bây giờ anh không cần quá khiêm tốn, dù sao cũng không phải ở trường.
Hơn nữa Trần Lạc Thần lái xe không phải để làm màu, dù sao mình cũng phải có một phương tiện đi lại.
Nói thêm nữa, có thể Lý Thi Hàm và Trần Lâm sẽ tới buổi họp mặt lần này. Cho dù hai cô ấy không biết thân phận của mình, nhưng biết mình có tiền rồi. Cho nên Trần Lạc Thần không nghĩ nhiều nữa.
Sau khi đến nơi, còn nửa giờ nữa mới tới giờ hẹn.
Vì vậy Trần Lạc Thần lái xe đến một bãi đỗ xe gần đó.
Anh đi tới cửa hàng trà sữa mua hai cốc trà sữa rồi đi tới trạm xe buýt chờ Giang Tuyết Tinh.
“Trần Lạc Thần?”
Đúng lúc này, bên cạnh trạm xe buýt đột nhiên vang lên một giọng nữ gọi Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu nhìn lại.
Anh nhìn thấy một nữ sinh đang thân thiết kéo cánh tay của một nam sinh. Hai người đều đeo kính đen, ăn mặc rất sành điệu.
Nhưng nữ sinh trông xinh xắn, tinh tế, dáng người cũng rất tuyệt, nam sinh lại hơi mập, lùn, còn bị rỗ khắp mặt.
Nhưng nhìn bọn họ có vẻ rất ân ái.
“Trần Lạc Thần, mới mấy năm không gặp, đã không nhận ra nhau rồi à?”
Nữ sinh tháo kính râm xuống nói.
“Cậu là Vương Nhụy à!” Trần Lạc Thần chợt nhận ra.
Đồng thời, lúc này bạn trai của cô ta lấy kính mắt xuống, Trần Lạc Thần cũng nhận ra người này.
Anh ta tên là Tân Hằng, biệt hiệu Ông Trùm, chính vì trông anh ta rất giống với ông trùm ở địa phương, thời đi học cũng rất lắm tiền. Nhưng nói thật, anh ta tán mười nữ sinh trong trường thì hết mười lăm nữ sinh từ chối.
Tại sao à? Trong đó có một nửa nữ sinh được từ chối hai lần!
Bởi vì trên mặt anh ta bị rỗ quá nhiều.
Hơn nữa khi còn bé, anh ta từng bị sốt quá cao, luôn phản ứng chậm hơn người khác một chút.
Nói chung khi đó, đám học sinh trong lớp không bắt nạt Trần Lạc Thần thì bắt nạt anh ta. Hai người xem như là anh em cùng khổ.
Mà Vương Nhụy thì sao?
Dáng người cô ta nhỏ nhắn, đẹp tự nhiên.
Cô ta là thành viên trong đội văn nghệ của trường. Cô ta và Trần Lâm đều nhảy điệu Latin.
Thậm chí Vương Nhụy còn quyến rũ hơn Trần Lâm.
Nhớ khi đó Vương Nhụy chơi rất thoáng, có rất nhiều người theo đuổi cô ta. Cô ta cũng từng yêu đương với rất nhiều người.
Một là loại nam sinh nhà giàu hoặc nổi tiếng trong trường.
Hai là loại nam sinh trong đội thể dục của trường, có hào quang của ngôi sao.
Ngoài ra còn có đám lưu manh đẹp trai ở ngoài trường.
Vừa đến cuối tuần là có mấy chiếc xe máy WISP chặn ở cổng trường chờ đón cô ta.
Nói chung, nhìn rất tỏ vẻ!
Nhưng Trần Lạc Thần bất ngờ khi thấy cô ta ở cùng với Ông Trùm sau khi tốt nghiệp cấp ba!
Điều này làm anh suýt rơi tròng mắt.
“Cậu nhìn cái gì vậy? Không ngờ cậu cũng tới buổi họp lớp lần này đấy! Nói ra, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ!”
Vương Nhụy khoanh tay, trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần.
“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, hai cậu đều tốt chứ?” Trần Lạc Thần mỉm cười nói.
“Hừ, sao hai chúng tôi không tốt được? Ông Trùm người ta yêu tôi không biết bao nhiêu đâu. Hơn nữa, bây giờ Ông Trùm có thêm mấy cửa hàng ở trong thị trấn đấy!”
Cũng không biết có phải khoe khoang hay không mà Vương Nhụy nói một tràng.
Mà nhìn Trần Lạc Thần không nói được lời nào.
Vương Nhụy khoanh tay càng đắc ý hơn.
Cô ta nhìn ra được, Trần Lạc Thần rất kinh ngạc khi mình và Ông Trùm ở cùng với nhau.
Hơn nữa, trong lòng Trần Lạc Thần có chút ghen tỵ.
Đây không phải có thích hay không, mà đều là hai kẻ kém cỏi, một người có bạn gái xinh đẹp, một kẻ vẫn trong tình trạng hiện tại.
Cho dù là ai cũng không thoải mái!
Mà Vương Nhụy lại thích nhìn dáng vẻ không thoải mái này của Trần Lạc Thần.
“Đợi Giang Tuyết Tinh qua, chúng ta cùng đi đi!”
Trần Lạc Thần cười gượng lắc đầu, nói.
“Hừ, chúng tôi mới không thèm đi xe buýt đâu. Chúng tôi ở đây chờ người thôi. Đợi lát nữa, đám người Dương Kiến sẽ đến đón chúng tôi! Cũng tại Ông Trùm còn chưa thi được bằng lái xe, nếu không chúng tôi đã sớm mua xe rồi!”
Vương Nhụy nói.
“Vậy cũng được!”
Trần Lạc Thần cũng không biết nói gì, cứ trò chuyện câu được câu chăng với Ông Trùm và Vương Nhụy.
Thời gian dần trôi qua.
“Trần Lạc Thần!”
Lúc này, lại có một nữ sinh gọi tên của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần ngước mắt nhìn lên, lại thấy có một nữ sinh cầm ô che nắng, dáng người cao gầy, mái tóc dài chấm vai được nhuộm đỏ và quăn tự nhiên.
Mà cô ta vừa xuất đã làm cho không ít phái nam đang chờ ở xe buýt phải ngước mắt nhìn.
Gương mặt, dáng người và khí chất này đủ để thu hút một trăm phần trăm nam sinh.
Không ít thiếu niên đều đảo mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Mà cô nữ sinh này không phải là ai khác, tất nhiên chính là Giang Tuyết Tinh.
– ——————