“Người này là ai? Sao lại bất lịch sự như vậy, một chút quy tắc cũng không có!”
“Đúng thế, cửa lớn của Chu tổng, cũng là nơi cậu ta muốn vào thì có thể vào sao? Không nhìn thấy chúng tôi đều đang đợi lượt gọi vào sao!”
Nhất thời, không ít người đều nhao nhao lên.
Mà Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương thì sao, cũng đều đang xem trò cười của anh.
Bởi vì Chu Minh ở Thục Xuyên không như những người khác, thế lực quá lớn, hơn nữa con người của Chu Minh này đặc biệt chú trọng truyền thống, một khi có người vượt lễ, vậy thì đợi mà xem đi.
Mà lúc này Trần Lạc Thần lại đi gõ cửa.
Cửa của phòng khách cũng là được một quản gia mở ra.
“Thằng nhóc này, đợi tìm chết đi!”
“Tưởng chuyện gì cũng có thể lòi đầu sao? Ha ha!”
“Tuổi còn trẻ thì đã thích ra vẻ, định sẵn không có thành tựu quá lớn!”
Mọi người rì rầm nhìn rồi cười nói.
“Cậu… cậu Trần, là cậu!”
Mà lúc này, quản gia lại có hơi sững sờ nói.
Vội vàng khẽ cúi người.
“Ừm, tôi thấy khá bận nên đợi ở bên ngoài một lúc!”
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
“Phải phải phải, cậu Trần mời vào!”
Quản gia vội vàng mời Trần Lạc Thần vào trong.
Nếu nói Trần Lạc Thần còn không phải là khách quý, vậy trên thế giới không có khách quý rồi.
“Cái gì?”
Mà một màn này, khiến mọi người ở ngoài cửa đều sửng sốt.
“Đây là cậu chủ nào thế? Cậu Trần? Chưa nghe qua, nhưng chưa từng thấy quản gia Mạc như vậy!”
“Đúng thế, cậu ta rốt cuộc có thân phận gì?”
Mọi người sốc rồi.
Ngay cả Hồ Tuệ Mẫn đều há hốc mồm không dám tin.
Trái tim đập thình thịch.
Thậm chí, khiến Hồ Tuệ Mẫn nảy sinh một loại, cảm giác bất lực và ảo giác khi sợ cái gì thì tới cái đó.
Phải, Hồ Tuệ Mẫn từ cấp 3, cho dù là đến bây giờ, từ tận trong xương tủy đều xem thường Trần Lạc Thần.
Cho dù hồi cấp 3 Trần Lạc Thần chăm chỉ học hành, nhưng Hồ Tuệ Mẫn biết, cản bản không có tiền đồ gì quá lớn.
Trong cuộc sống, mọi người đều biết Hồ Tuệ Mẫn là một người lòng thẳng miệng nhanh, có khi nói chuyện tương đối thẳng, sẽ tổn thương người khác.
Nhưng nói trắng ra, chính Hồ Tuệ Mẫn luôn có cảm ưu việt ở trong giới của cô ta.
Ví dụ như ở trước mặt Thẩm Quân Văn, Vương Kiện, Hồ Tuệ Mẫn nói chuyện bao hàm cỡ nào.
Chính là xem thường Trần Lạc Thần.
Nhưng bây giờ thì sao, cô ta phát hiện người mình luôn xem thường vậy mà có tiền rồi, khác với trước kia, còn có tiền hơn cô ta.
Nhất thời, Hồ Tuệ Mẫn thật sự khó lòng chấp nhận.
Dùng mọi lý do thuyết phục bản thân, Trần Lạc Thần có thể là đã trúng số, mới có tiền, số tiền này tin chắc dùng không tới vài năm thì sẽ tiêu hết.
Hơn nữa, cho dù Trần Lạc Thần có tiền nữa cũng vô dụng, bởi vì anh không có mối quan hệ, ha ha, xã hội hiện nay, không phải là cần có mối quan hệ sao.
Vì thế, hai ngày này tâm lý của Hồ Tuệ Mẫn đã tìm được điểm cân bằng nhất định.
Nhưng bây giờ thì sao, bản thân tới cầu Chu tổng giúp đỡ, mà Trần Lạc Thần, vậy mà có thể ở trong biệt viện của Chu tổng đi lại tự do.
Thiết nghĩ Trần Lạc Thần có quan hệ không đơn giản với Chu tổng.
“Thật là không thể ngờ, Trần Lạc Thần vậy mà ngay cả Chu tổng cũng quen!”
Từ Dương Dương càng khẩn trương không thôi.
Nhưng khẩn trương thì khẩn trương, bây giờ thật sự hết cách rồi.
Không có ai giúp cô ta, sinh cơ duy nhất nằm ở trên người Chu tổng, hơn nữa Chu tổng còn không nhất định chịu giúp.
“Tuệ Mẫn, nếu không em gọi một cuộc cho Trần Lạc Thần đi, có cậu ta nói vài lời tốt đẹp, chuyện lần này của chúng ta sẽ dễ làm!”
Người nói cây này là Thẩm Quân Văn.
“Em sao?” Hồ Tuệ Mẫn giống như bị người ta tát mạnh cho một cái.
“Phải đó Tuệ Mẫn, thằng này trước kia dù sao từng thích em, hai người đều là bạn học, em nói chuyện tốt hơn bọn anh! Nếu không, anh thấy cho dù xếp tới chiều, đều chưa chắc có thể gặp được Chu tổng! Chuyện này sẽ càng lan rộng rồi!”
Thẩm Quân Văn vội nói.
“Phải đó Tuệ Mẫn, cậu đi cầu Trần Lạc Thần đi, cậu ta chắc chắn sẽ giúp!”
Từ Dương Dương cũng nhận cái hèn rồi.
Hồ Tuệ Mẫn băn khoăn một trận.
Sau đó nói: “Tôi với cậu ta thật ra quan hệ không tốt, cho dù là bảo cậu ta giúp, cậu ta cũng không nhất định chịu, vậy tôi thử xem sao!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Rất khó nhọc rút điện thoại ra gọi cho Trần Lạc Thần.
Trong lòng tương đương xoắn xuýt rồi, ha ha, bảo ai đi cầu một người mình đã từng xem thường, hơn nữa từng làm tổn thương bằng lời nói, cũng không có mặt mũi đó.
Nhưng chuyện này lại cứ thật sự phải để Trần Lạc Thần giúp.
Trần Lạc Thần cũng không ngờ con khổng tước kiêu ngạo như Hồ Tuệ Mẫn lúc này vậy mà sẽ gọi điện cho anh.
Lúc này cười khổ một tiếng.
“Có chuyện gì?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Trần Lạc Thần, cậu… cậu quen biết với Chu tổng sao?” Giọng của Hồ Tuệ Mẫn rất nhỏ.
“Quen biết, có chuyện thì nói!” Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói.
“Nếu như quen biết, cậu cũng biết, chúng tôi gây ra phiền phức rất lớn, hy vọng cậu làm bồ câu, nói giúp với Chu tổng!”
Hồ Tuệ Mẫn nói rồi, mặt cũng bắt đầu bỏng rát.
“Nói giúp thì không vấn đề gì, vấn đề là tôi có thể nhận được lợi ích gì? Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cậu?”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Tôi!”
“Như này đi, cậu với Từ Dương Dương vào nói đi, chỉ có hai người thôi!”
Trần Lạc Thần nói.
“Được!”
Sau đó bên phía Trần Lạc Thần đã cúp máy.
Rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi bọn Từ Dương Dương cũng đều nghe thấy được.
“Hả? Chị Tuệ Mẫn, cậu nói Trần Lạc Thần gọi riêng hai chúng ta đi vào làm cái gì? Cậu biết, tôi với cậu ta từng đánh nhau, cãi nhau cũng càng không biết bao nhiêu lần, tôi thật sự lo lắng, cậu ta bảo tôi đi vào…”
Từ Dương Dương dường như nghĩ đến một vài khả năng, gương mặt đỏ hỏn quay sang một bên.
“Cậu ta dám… tôi không tin cậu ta có thể như nào cả, cậu ta tôi hiểu rõ, lát sau khi đi vào, tôi nói chuyện với cậu ta là được, cậu đi theo đằng sau tôi!”
Hồ Tuệ Mẫn nghĩ trong lòng, Trần Lạc Thần cậu không phải là có bản tĩnh rồi sao, tôi không tin cậu có thể như nào?
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của người làm, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương đi vào.
Biệt thự của Chu tổng, thật sự là quá lớn rồi.
Chỉ người hầu dưới tầng thôi, cũng có tới mười mấy người.
Người làm dẫn hai người bọn họ đi lên tầng hai.
Trong một phòng họp cỡ lớn.
“Cậu Trần ở bên trong!”
Người làm cung kính nói.
“Được, cảm ơn!”
Hồ Tuệ Mẫn có hơi căng thẳng nói.
Lúc này đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy người trong cả phòng họp càng đông.
Đa số là một vài người trung niên, còn có một nhóm thư kí trẻ.
Phải có tới ba bốn mươi người.
Hơn nữa những người trung niên này, đều là sự tồn tại lẫy lừng trong thương giới ở Thục Xuyên.
Ngay cả Hồ Tuệ Mẫn cũng biết mấy người trong đó khi từng nhìn thấy trên báo.
Càng đừng tới Từ Dương Dương là người nơi này, những người này, đều là ông chủ lớn.
Cho nên bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Mà điều càng khiến Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương căng thẳng là Trần Lạc Thần ngồi ở vị trí đầu tiên trên bàn họp.
Mà Chu Minh Chu tổng, ngồi ở một bên của Trần Lạc Thần.
“Các người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng với hai người này một lát, Chu tổng, ông lát nữa làm xong qua đây là được!”
Trần Lạc Thần nói.
“Được, cậu Trần!!!”
Một đám người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh nói.
Mà một màn này, càng khiến Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương bị dọa giật mình.
Đợi sau khi mọi người rời đi hết rồi, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương mới hoàn hồn trở lại.
Trần Lạc Thần mỉm cười nhìn bọn họ: “Hai người ngồi đi! Đứng làm cái gì!”
“Trần Lạc Thần, bọn… bọn họ tại sao đều gọi cậu là cậu Trần?”
Hồ Tuệ Mẫn buột miệng nói ra, lúc này thấy vô cùng khó tin hỏi.
– ——————