Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ngươi có nhớ vừa rồi ngươi đã nói với ta những gì không?” Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.

“Cái gì?” Lưu Vượng sửng sốt.

“Chính là, ta đã làm được, ta yêu cầu ngươi làm cái gì củng được!”

“Đúng vậy, bác sĩ Lưu, chúng tôi đều nghe lời hứa của anh!” Mọi người đều nhìn Lưu Vượng.

“Hừ, ta Lưu Vượng nói được thì làm được, ngươi nói đi, muốn ta làm gì?” Lưu Vượng giả vờ là người quân tử thẳng thắng nói Trần Lạc Thần khinh thường liếc hắn một cái: “Đánh rắm đi!”

“Ngươi nói cái gì?” Lưu Vượng trầm ngâm một lát.

“Ta nói để cho ngươi đánh rắm, lại cho mọi người nghe thấy một trăm tiếng rắm!” Mọi người đều cười.

“Cái này … cái này sao có thể? Làm sao ta làm được?” Lưu Vượng cảm thấy bị xúc phạm mạnh mẽ.

“Làm sao không được? Chỉ là trăm cái rắm, đơn giản, ta giúp ngươi!” Nói xong, Trần Lạc Thần đưa tay lên chọc vào một cái huyệt nào đó của hắn ta.

*** tút! Một cái rắm lớn được phát ra! “Bùm bùm bùm!” Một chuỗi liên hồi.

Lưu Vượng vẻ mặt gần như là nhục nhã, nhưng căn bản không khống chế được chút nào.

Mọi người,đều bịt mũi, vì ở ngoài phòng cách ly, đã dấy lên 1 mùi thúi thum thủm.

“bùm bùm!” Cuối cùng, một giọng nói quái dị vang lên, Lưu Vượng đã khóc, hết rồi! Còn Trần Lạc Thần cũng ôm mũi bỏ chạy từ lâu.

Khi một đám bác sĩ già của Trung Quốc muốn đuổi theo anh thì khi phát hiện Trần Lạc Thần đã không còn ở đó, hóa ra trong lúc đánh rắm anh đã rời đi dưới màn xấu hổ của Lưu Vượng.

Vả lại, Trần Lạc Thần đã rời khỏi bệnh viện.

Trời đã tối, và màn đêm đen tối.

Trần Lạc Thần lái xe, chuẩn bị phóng tới biệt thư Vân Đỉnh.

Cho nên dọc theo đường đi, Trần Lạc Thần chạy ra cực nhanh.

Khi xe chạy tới bên ngoài rừng rậm, Trần Lạc Thần có chút đi chậm, phanh gấp,rồi dừng xe.

Nơi này có chút hoang vu.

Mà giữa đường, có một bà lão ngồi xổm, trên tay cầm vật gì lạ,rồi than thản bước đi vè phía Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần mí mắt giật giật kịch liệt.

Hiển nhiên Trần Lạc Thần biết bà già này …

Trần Lạc Thần trong nháy mắt nhận ra người này là ai! “Chúng ta thực sự đang đi trên một con đường hẹp!” Trần Lạc Thần bước xuống xe, nhìn bà lão trước mặt nói.

“Hàng trăm đứa trẻ đã phải chịu đựng những kẻ ăn thịt linh hồn. Chính bà là người đã làm điều này?” Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi bà ta.

” Phệ hồn thuật, cậu nghĩ mình là người duy nhất có khả năng này sao? Đáng tiếc, cậu đã xuất hiện quá sớm. Nếu không, tôi có thể đi hút máu của một đứa bé đêm nay và trình độ tu luyện của tôi có thể tiến xa hơn!” Lão bà đốt tiền giấy, chậm rãi đứng lên! Một đôi mắt lạnh lùng kiên định nhìn Trần Lạc Thần! “Trần Lạc Thần, cậu thật lợi hại, ngày đó tôi đã đánh giá thấp cậu, chính là do bất cẩn của tôi đã cho cậu cơ hội tàn sát quá nhiều sinh mạng của Thánh Giáo. Hôm nay, dù sao cậu cũng không thoát được. Nếu cậu đã tỉnh ngộ, hãy theo tôi về gặp Tôn chủ! ” Bà lão này không phải ai khác, chính là Thiết Hồng giáo chủ, lúc trước bị phong ấn nội lực, đã trở thanh cơ hội cho bà ta giết chết Thiết Thành.

Lúc trước vì phải chạy trốn khắp nơi, nên cũng chưa có thời gian tìm bà ta để báo thù cho Thiết thành.

Mà Thiết Hồng và Vân Tình hình như quen nhau, lại bị Vân Tình gọi đi! ” Tôn chủ? Là Vân Tình?” Trần Lạc Thần Ngạc nhiên! “Đúng vậy, tam giáo chín suối, trong đó tam giáo đều do Chúa Tể khống chế, đệ tử của tam giáo đều ở khắp thiên hạ, Trần Lạc Thần dù có đi đâu cũng không thoát khỏi tai mắt của Tôn Chủ!” Thiết Hồng chế nLạc Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK