Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ, ta xem hai người tiểu thư thái độ thành kính, thôi thì, thà rằng mở cửa thuận tiện, để tiểu thư thuận tiện đi phía sau núi, các vị có thể đi!”

Một đạo sĩ nói.

“Hả? Thật sao, vậy cám ơn 2 vị sư phụ!”

Vạn Tuyết ngạc nhiên và vui mừng nói.

“Tuy nhiên, hai người chỉ có thể lần lượt từng người đi sau núi, còn lại có thể nghỉ ngơi chờ trong phòng khách, nếu không, chúng ta cũng không tiện dễ dàng giải thích!”

Hai đạo sĩ lại nói.

“Vậy sao, được rồi!”

Vạn Tuyết nhìn Trần Hạo, sau khi thấy Trần Lạc Thần đáp ứng liền gật đầu. Dù sao chỉ cần anh tìm được thầy bói, ông nhất định sẽ lại nói cho chính anh đáp án.

Hơn nữa, sư phụ đã nói cho cô biết địa điểm đã thỏa thuận, chỉ có Vạn Tuyết biết, nếu có thể tới sau núi sẽ tìm được.

Thế là Trần Lạc Thần và Vạn Tuyết đi theo hai đạo sĩ này bước vào đạo quán.

Chỉ là, nói một cách nhẹ nhàng, Trần Lạc Thần búng ngón tay, truyền một luồng chân khí vào cơ thể Vạn Tuyết …

Nếu muốn đi trước, tự nhiên là Vạn Tuyết.

Một đạo sĩ trẻ tuổi đưa Vạn Tuyết lên núi sau.

Mà thanh niên kia cùng Trần Lạc Thần đi về phía một con đường núi khác.

Trần Lạc Thần chậm rãi đút hai tay vào túi quần. Người thanh niên này làm theo, và chợt mỉm cười: “Huynh đệ, anh thật sự là có phúc lớn ( may mắn), gấu ( người yêu – ý nói tới Vạn Tuyết) của anh rất đẹp! Thật là hiếm có trên đời!”

Trần Lạc Thần nghe xong liền cười đùa: “Thật sao, thật sự là không nghĩ tới xinh đẹp như vậy!”

“Thực sự là đáng tiếc, xinh đẹp như vậy, ở bên cạnh người cũng không cũng không phát hiện ra, thà rằng thả cho sư huynh của chúng tôi đi!”

Vị đạo sĩ này cười lạnh một tiếng. Lộ ra bộ mặt thật rồi sao? Trần Lạc Thần giả vờ kinh ngạc, tức giận nói: “Vị đạo trưởng này, sao lại nói như vậy? Có tin hay không, ta tới hỏi chủ trì đạo quán ở đây khiếu nại ngươi?”

Trần Lạc Thần tức giận nói.

“Hahaha? Bớt nóng, ngươi còn muốn phàn nàn ta, ngươi nghĩ nói được sao?”

Đạo sĩ trẻ tuổi ngẩng đầu cười nói.

“Có ý gì?”

“Hừm, nói thật cho ngươi biết, từ lúc hai người tới gần ngọn núi, số mệnh của các ngươi đã xác định rồi. Ước chừng bây giờ gấu của ngươi đã trở thành đồ chơi của sư huynh ta!”

Đạo sĩ trẻ tuổi cười xấu xa.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Vạn Tuyết.

“Hahaha, ngươi đã thấy chưa? Vậy nên, ta sẽ không lãng phí thời gian của ta với ngươi nữa, ta muốn đuổi theo cùng chia sẽ mỹ nhân! Bằng không, phần còn lại không còn gì nữa để chén, ta không sẽ là người sau cùng được!”

Nói xong, đạo sĩ trẻ tuổi vung tay lên, trực tiếp đánh vào ngực Trần Hạo.

“A!”

Liền thấy Trần Lạc Thần hét lên, như diều đứt dây, bay thẳng lộn ngược.

Anh đập mạnh vào một cây cổ thụ.

Trần Lạc Thần hộc máu mồm.

Trên mặt đất co giật vài lần trước khi ngất đi.

“Rác rưởi, một người phụ nữ tốt với ngươi như vậy, thật uổng phí. Sau khi đối phó với ngươi, ta sẽ thưởng thức cô ta, đồ khốn kiếp, sưu huynh, đừng để cô ta la lên nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK