Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Trần Lạc Thần đã là Chân Nhân cảnh giới, nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Nghiêm Tốn bắt được như vậy. Để ngăn chặn Nghiêm Tốn gây hại cho gia đình, Trần Lạc Thần liền dẫn ba người Nghiêm Tốn rời khỏi trang viên, đến một nơi vắng vẻ để giải quyết.

“Hừ, lão già, chờ ông có bản lĩnh đuổi kịp tôi rồi nói!”

Trần Lạc Thần giễu cợt, sau đó liền nhảy ra, lao nhanh ra khỏi trang viên.

Nghiêm Tốn thấy thế, lập tức liền mang theo hai tên hộ pháp đồng thời đuổi theo, bọn hắn chắc chắn sẽ không để cho Trần Lạc Thần chạy thoát.

Trần Lạc Thần không ngừng nhảy vọt lên, không ngừng nhìn về phía sau, thấy Nghiêm Tốn đuổi theo nên cũng yên tâm. Có như vậy thì gia đình anh mới không bị liên lụy.

Không bao lâu, Trần Lạc Thần đã đến một chỗ sân bãi trống trải.

Cũng may nơi Trần Lạc Thần lựa chọn không có người ở đó nên không dễ bị phát hiện, không sợ hại tới người khác.

“Nhóc con, cậu không thể chạy trốn, tôi là Chân Nhân cảnh giới sức mạnh tu luyện linh hồn bậc hai!”

Ba người Nghiêm Tốn đuổi kịp Trần Hạo, vây quanh Trần Hạo, lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần nói.

“Hahaha!”

Trần Lạc Thần bật cười.

“Tôi có từng nói muốn chạy trốn sao? Chỉ là không muốn ảnh hướng tới gia đình, nếu không, các ông chết tôi biết tìm ai bắt đền đây?”

Trần Lạc Thần liếc mắt nhìn Nghiêm Tốn cười nói, lộ ra vẻ khinh thường ba người Nghiêm Tốn.

“Thật kiêu ngạo!”

Nghiêm Tốn vừa chửi vừa tập trung hết sức lực.

” Tôi bóp nát xương cốt của cậu!”

Nghiêm Tốn lao về phía Trần Lạc Thần vừa chửi bới, vừa muốn mau chóng giải quyết Trần Lạc Thần.

” Lão già, chỉ dựa vào thực lực của ông, xem tôi không đánh gãy xương của ông!”

Không chịu thua kém, Trần Lạc Thần cũng mắng lại Nghiêm Tốn.

Nghe Trần Lạc Thần nói xong, Nghiêm Tốn suýt chút nữa tức giận đến hộc máu mồm.

” Ầm!”

Trong giây tiếp theo, Nghiêm Tốn bị Trần Lạc Thần đá từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất.

“Rắc rắc!”

Ngay lúc ông ta ngã xuống đất, một âm thanh gãy xương giòn giã vang lên.

Nghiêm Tốn xương cốt tan nát, cả người ngã xuống đất như muốn rã rời, chỉ còn một hơi thở.

“Lão già, chỉ bằng thực lực của các ông, còn dám tới tìm tôi báo thù sao, thật nực cười!”

Trần Lạc Thần chỉ vào Nghiêm Tốn khinh thường nói.

Giải quyết xong ba người Nghiêm Tốn, Trần Lạc Thần chìm vào trầm tư.

Anh biết kế tiếp phải đi Tống Thành nhanh chóng.

Tống Thành Tần gia tộc, phải chết.

Suy nghĩ một hồi, Trần Lạc Thần lấy điện thoại di động ra bấm vào số của Long Tổ Vân Lạc Thần Thiên, thông báo sẽ phái người đến dọn xác ba người Nghiêm Tốn.

Đương nhiên, Vân Lạc Thần Thiên không có phản đối lời nói của Trần Hạo, hắn liền đáp ứng ngay.

Chẳng mấy chốc, không đến nửa canh giờ, Vân Lạc Thần Thiên đã phái người đến dọn ba thi thể của Nghiêm Tốn.

Một buổi sáng trời đẹp như vậy sớm bị ba người Nghiêm Tốn phá hỏng, thật sự khiến Trần Lạc Thần có chút không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK