“Mày qua đây cho tao!”
Mà lúc này, một tên đàn em cao to thô kệch định lợi dụng khi Trần Lạc Thần nói chuyện, tranh thủ bắt Tần Nhã qua.
Có điều gã vừa duỗi tay qua.
Cổ tay đã bị tóm lấy.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” giòn giã.
Cổ tay người này đã bị bẻ gập xuống.
A!
Gã la hét thê thảm lên như lợn bị chọc tiết.
Sau đó, Trần Lạc Thần túm tóc người này kéo mạnh xuống.
Đầu gã đập thẳng xuống bàn rượu bằng đá cẩm thạch trước mặt.
Ầm!
Một tiếng động vang lên, bàn đá cẩm thạch bị đầu người này đập vỡ tan tành.
Gã lập tức chảy máu đầy mặt, run lẩy bẩy nằm dưới đất.
“Cái gì?”
Anh Bảo đang ngà ngà say lập tức tỉnh táo lại ba phần.
Anh ta không ngờ thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trước mắt này lại lợi hại như vậy, đây cũng được coi là một trong số đàn em khá lợi hại của anh ta.
Nhưng gã lại như con gà con bị anh đùa bỡn, đánh một phát là ngỏm luôn.
Hơn nữa thằng nhóc này ra tay quá tàn nhẫn!
“A! Trần Lạc Thần!”
Tần Nhã cũng khiếp sợ, đặc biệt khi nhìn thấy mặt mũi người kia bê bết máu, mũi bị gãy, cô ta sợ chết khiếp!
Trần Lạc Thần trở nên tàn nhẫn như thế từ khi nào vậy?
Tim Tần Nhã đập thình thịch.
“Mày tên Chu Bảo đúng không? Lý Quân là đại ca của mày?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
“Mày… Mày là ai?”
Nghe xong, trong lòng Chu Bảo căng thẳng.
Anh Quân là người có bối cảnh, trước đây từng làm tài xế cho sếp lớn Hầu Bình của tập đoàn Tín Phong ở Thủ đô.
Vì vậy sau khi anh Quân rời nghề, việc làm ăn ở Thủ đô thuận buồm xuôi gió.
Anh ta cũng được anh Quân săn sóc, kiếm được miếng ăn.
Thân phận của anh Quân đặc biệt nên không ai dám gọi thẳng tên anh ấy.
Mà thằng nhóc này lại biết rõ như vậy!
Nhắc mới nhớ, chuyện này là vào đêm hôm qua, chẳng biết làm thế nào mà Hầu Bình lại biết chuyện Tiểu Bối suýt bị lừa gạt.
Ông ta gọi điện hỏi, chỗ dựa của người kia là một tên đàn em lái xe cho ông ta lúc trước, hiển nhiên chính là Chu Bảo.
Sau đó dò hỏi Trần Lạc Thần có muốn xử Chu Bảo và cặp vợ chồng kia, trút giận cho em họ Tiểu Bối của Trần Lạc Thần hay không.
Trần Lạc Thần trả lời chuyện nhỏ không quan trọng lắm.
“Mày không xứng biết tao là ai! Có cơ hội thì hỏi Lý Quân đi!”
Nói xong, Trần Lạc Thần tự nhiên bước vào đẩy Chu Bảo ra.
Anh kéo tay Tiểu Bối, nhìn Chu Bảo bằng ánh mắt cảnh cáo rồi bỏ đi.
Mặc dù Chu Bảo là một kẻ tàn nhẫn, giờ phút này cũng không dám thở mạnh.
Một là vì sợ hãi bởi khả năng đánh người tàn nhẫn của Trần Lạc Thần.
Hai là dường như anh rất coi thường anh Quân.
Điều đó khiến Chu Bảo cảm thấy người này có vẻ không hề đơn giản.
Chung quy họ cũng cần kiếm sống, kiếm sống nhờ cái gì? Nhờ địa bàn sao? Chắc chắn là không, nói trắng ra không phải là kiếm sống nhờ quan hệ à?
Tầng lớp này đè lên tầng lớp kia.
Bình thường cậy thế ra vẻ một chút thì không sao, nếu thật sự động vào người có bối cảnh, ngay cả thở mạnh họ cũng không dám.
“Anh Bảo, nó đánh anh em chúng ta thành ra thế này, anh cứ để nó đi vậy sao?”
Một đàn em lên tiếng.
Chu Bảo trợn mắt nói: “Hừ, thằng nhóc này nhắc tới anh Quân làm tao sợ. Không sao đâu, Dương Diệp nói với tao nó là một thằng nghèo kiết xác tới từ Kim Lăng, nhưng để an toàn, tao phải hỏi anh Quân lại đã. Nếu thằng nhóc này dám gạt tao, tao cam đoan sẽ khiến nó không nhìn thấy được mặt trời ngày mai!”
Đúng vậy, đây chính là cái bẫy Dương Diệp vừa gọi điện bày ra.
Anh ta chuẩn bị nó để sỉ nhục Trần Lạc Thần tới từ nông thôn.
Sau đó, Chu Bảo thận trọng gọi điện thoại cho anh Quân.
Tóm tắt kể lại thông tin về Trần Lạc Thần.
Sau đó cả đám đàn em nhìn thấy sắc mặt Chu Bảo ngày càng tái nhợt, càng ngày càng tái nhợt!
“Cậu không xứng biết cậu ấy là ai, nếu bây giờ cậu muốn sống, ai chạm vào cô Tiểu Bối thì chặt tay kẻ đó, nói không chừng cậu còn có thể sống tiếp!”
Sau khi anh Quân nói xong câu cuối cùng với giọng điệu thương hại, anh ta cúp máy ngay.
“Anh Bảo, sao rồi? Anh Quân nói thế nào?”
Thấy sắc mặt Chu Bảo trở nên lạ thường, đám đàn em vội hỏi.
“Mẹ nó! Thằng ranh Dương Diệp hại tao thê thảm rồi!”
Nói xong Chu Bảo ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Sau khi Trần Lạc Thần kéo tay Tiểu Bối đi ra ngoài, Tiểu Bối quay lại phòng VIP nói cho các chị em biết mình không sao.
Cô cũng sợ chết khiếp, không còn tâm trạng chơi bời nữa nên chuẩn bị đi về với Trần Lạc Thần.
Còn Tần Nhã vốn dĩ đã không có hứng thú.
Hơn nữa Trần Lạc Thần mới đến không bao lâu đã đi, cô ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Cô ta cũng đi theo Trần Lạc Thần.
Dương Diệp vô cùng ghen ghét, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
“Sao rồi?”
Dựa theo giao hẹn, không phải bây giờ Trần Lạc Thần phải nhếch nhác ra ngoài, sau đó anh ta dẫn người tới xem tình trạng thê thảm của Trần Lạc Thần sao?
Chu Bảo đã làm cái quái gì? Làm ăn thế nào vậy?
Sau đó, Dương Diệp căm phẫn đi thẳng tới phòng VIP của Chu Bảo.
“Anh đã làm cái quái gì thế?”
Dương Diệp lạnh giọng hỏi thẳng Chu Bảo.
Nhưng khi nhìn thấy một tên đàn em đầu bê bết máu nằm dưới đất, anh ta lập tức sững sờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Diệp hỏi.
Binh!
Mà câu trả lời cho Dương Diệp lại là Chu Bảo nện chai rượu vang vào đầu Dương Diệp, khiến anh ta ngã khuỵu xuống đất.
“Dương Diệp, sau này tao sẽ từ từ tính sổ với mày! Chúng ta đi thôi! Còn chúng mày nữa, tối nay tới giáo đường chịu trừng phạt!”
Nói xong, Chu Bảo bỏ đi với khuôn mặt toát đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ vì một câu nói của anh Quân trong điện thoại, cũng vì câu nói này đã khiến Chu Bảo đứng ngồi không yên, ba hồn chín vía lập tức mất đi hai hồn năm vía!
“Cậu và tôi không xứng biết thân phận của cậu ấy. Cậu chỉ cần nhớ, ngay cả sếp lớn Hầu Bình gặp cậu ấy cũng phải khom lưng nói chuyện là được rồi!”
Sau khi cùng Tiểu Bối đi về.
Vì Tần Nhã cũng đi theo nên Trần Lạc Thần phải đưa cô ta tới dưới lầu.
Cả hai đều như nhau, không ai chủ động bắt chuyện, cứ vậy đi thẳng về phía trước.
“Trần Lạc Thần, anh đã thay đổi!”
Tần Nhã bỗng lên tiếng.
“Tôi thay đổi? Đâu có đâu!”
Trần Lạc Thần cười đáp.
Trần Lạc Thần cảm thấy tuy mình đã trở lại gia tộc nhưng thật sự không thay đổi, không phung phí quá mức như chị mình, anh vẫn thích sống một cuộc sống bình thường như trước đây.
Không thay đổi!
“Có thay đổi đó, có lẽ anh không nhận ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được từ trong ánh mắt của anh, thật đấy, anh không còn giống với trước kia!”
“Trước đây khi mấy người Triệu Đồng Đồng cười nhạo anh, anh chỉ cúi đầu, nhưng giờ thì khác! Hơn nữa khi nãy anh ra tay đánh người làm tôi giật cả mình, làm tôi cảm thấy, tôi cảm thấy người đứng trước mặt tôi không phải Trần Lạc Thần, mà là một người xa lạ!”
Tần Nhã không thể diễn tả đó là cảm giác gì.
Nếu phải nói thì điều thay đổi duy nhất cô cảm nhận được đó là trước đây Trần Lạc Thần mang đến cho cô cảm giác an toàn, giờ thì là cảm giác vô cùng an toàn.
“Tôi thật sự không thay đổi, chẳng qua là do lúc trước chúng ta ít qua lại với nhau thôi!”
Trần Lạc Thần cười khổ đáp.
Tần Nhã không nói gì, cô ta cẩn thận ngước mắt lên nhìn Trần Lạc Thần, sau đó mới dừng bước, khẽ nói.
“Trần Lạc Thần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lệ Hàm?”
Mặc dù cô biết nhắc tới chuyện này sẽ khiến Trần Lạc Thần buồn.
Nhưng Tần Nhã đi cùng chỉ vì muốn biết…
– ——————