Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồ Tuệ Mẫn định nghĩ nói cái gì quan tâm, nhưng lời đến khóe miệng, làm thế nào cũng không biết mở miệng ra cho phải lẽ.

Dù sao vừa rồi, mình còn xem thường Trần Lạc Thần, cho là hắn là tới quấy rối.

Hoặc là chuẩn xác mà nói, từ đầu đến cuối, ở cấp ba, đến về sau quán bar gặp nhau, cho dù là tại Tây Nam biết thân thế của Trần Lạc Thần. Toàn bộ quá trình này, Hồ Tuệ Mẫn chưa bao giờ từng để mắt qua tới Trần Lạc Thần.

Cho tới hôm nay, Trần Lạc Thần đứng ở trước mặt mình lại có đôi chút xa lạ.

Hồ Tuệ Mẫn nhịp tim đều trở nên đập mạnh thình thịch.

Nàng thậm chí đối với Trần Lạc Thần lại sinh ra thứ cảm xúc sùng bái trong lòng.

Trần Lạc Thần tự nhiên không cần phải khoe khoang trước mặt Hồ Tuệ Mẫn cái gì, hắn căn bản không coi việc kiếm cảm giác hư vinh trong mắt nàng là điều gì đó quan trọng.

Giờ phút này, hắn sực nhớ tới hai nữ sinh trong xe. Bất giác, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía hai nữ sinh vẫn còn đang ở trong xe ô tô.

Vốn dĩ là hai nữ sinh, lại không có thắt dây an toàn, vừa rồi hai người bay ra ngoài, mặc dù đụng vào chỉ là phía trước chỗ ngồi nhưng loại lực này không phải là cái mà hai nữ sinh này có thể chống đỡ được mà không gặp hề hấn gì.

Diêu Viên Viên giờ phút này trong xe khóc lớn lên. Nàng đã không có chút nào hình tượng của một nữ thần nữa.

“Không có việc gì, hai người các ngươi ra trước đi!”

Trần Lạc Thần đi đến trước xe, nhìn về phía hai người không khỏi cười khổ.

Cũng thật sự là vô xảo bất thành thư (thật trùng hợp).

“Cám ơn ngươi!”

Mà Thẩm Nam che lấy bờ vai của mình, nhẹ nhàng sửa sang sợi tóc của mình, nhìn về phía Trần Lạc Thần mỉm cười gật gật đầu.

Không có cái gì có thể so với một người xả thân cứu giúp càng có thể tăng thêm mối thiện cảm của hai người.

Thẩm Nam chính là, nàng trước đó mặc dù còn chán ghét Trần Lạc Thần, nhưng hiện tại nha, đối Trần Lạc Thần sinh ra nhất định là một thứ tình cảm vô cùng khó nói.

Hai nữ sinh, cũng đều là người bị hại.

Cuối cùng cảnh sát chỉ là tới hỏi mấy câu, chính là để các nàng đi về nghỉ.

Bạch Tiểu Phi bọn hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bởi vậy Trần Lạc Thần cũng không có để hắn phải tiếp đón mình.

Trần Lạc Thần đưa hai nữ sinh về trường học, lần này Thẩm Nam không có cự tuyệt, vui sướng tiếp nhận.

Chỉ có điều nhìn Thẩm Nam sắc mặt tiều tụy, kinh hãi quá mức nghiêm trọng.

Trần Lạc Thần lần này lưu thêm một chút quan tâm, không có tại cái này ngăn miệng đi nâng đến âm chi huyết sự tình. Bằng không nếu như nàng suy đoán mình cứu nàng, chỉ là vì muốn chí âm chi huyết thì có lẽ mọi cảm tình của nàng cũng sẽ bay biến mất không sót lại một chút gì.

“Trần Lạc Thần, sự tình hôm nay thật sự là cám ơn anh, trước đó chúng ta đối anh thái độ không tốt, ta xin lỗi anh!”

Thẩm Nam nhìn về phía Trần Lạc Thần cười nói.

Trần Lạc Thần nao nao.

Nghĩ thầm Bạch Tiểu Phi có thể a, thật đúng là đoán được cô gái này một hồi hẳn là sẽ hướng mình biểu đạt một chút áy náy cùng lòng biết ơn.

Vừa rồi cùng Bạch Tiểu Phi tách rời thời điểm, Bạch Tiểu Phi là có bàn giao cho Trần Lạc Thần mấy câu. Chỉ cần mình mấy câu nói đó có thể dùng tới, không cần trực tiếp muốn xin người ta phương thưucs liên lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK