Chàng trai này là ai?
Tất nhiên là Đinh Hạo rồi.
Lúc nãy ở trên đường Trần Lạc Thần còn nghĩ, liệu mình có chạm mặt mấy người Đinh Hạo khi đi tới đây không, hơn nữa chỉ cần Đinh Hạo ở đây, thì chắc chắn sẽ có Trần Lâm và Lý Thi Hàm.
Trần Lạc Thần không hề muốn nhìn thấy bọn họ.
Nhưng không ngờ, anh vẫn cứ chạm mặt bọn họ.
Hơn nữa không ngờ Đinh Hạo lại là bạn cấp ba của Vương Lượng?
“Lượng, giờ cậu mới tới à, bọn tôi đợi cậu một lúc rồi!”
Đinh Hạo kiêu ngạo chào hỏi, dù gì giờ anh ta cũng là cậu chủ một nơi lớn thế này, nên vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh.
“Ừm, chúng tôi bị tắc đường, đúng rồi Hạo, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi Lý Mỹ, còn đây là dì Vương – mẹ cô ấy, còn bọn họ là bạn Lý Mỹ, cùng nhau tới đây vui chơi một lát!”
Vương Lượng nói.
Tất nhiên đứng cạnh Đinh Hạo còn có mấy nam nữ khác, kể cả Trần Lâm và Lý Thi Hàm, Đinh Hạo cũng giới thiệu bạn mình với Vương Lượng.
“Mọi người, đây là Đinh Hạo, không đúng, giờ phải gọi là cậu Đinh, trong toàn bộ hạng mục phá dỡ Vân Mông Sơn này, nhà cậu ấy nắm giữ ít nhất là ba khu bất động sản.”
Vương Lượng hơi ngưỡng mộ nói.
Giới thiệu xong.
Lý Mỹ hơi sửng sốt.
Mẹ Lý Mỹ và mẹ Từ Diệp cũng ngẩn người.
Lúc nãy trên đường đến đây, bọn họ đã đọc sơ qua lời giới thiệu về Vân Mông Sơn, đây là một hạng mục du lịch, giải trí và ăn uống to lớn, hơn nữa còn có kế hoạch xây dựng thêm mấy khu du lịch thương mại và bất động sản ở xung quanh.
Nói cách khác, trong tương lai gần, nơi này sẽ trở thành tâm điểm của thành phố.
Không ngờ Đinh Hạo lại nắm giữ ba khu bất động sản ở trong này.
Chừng ấy đủ để anh ta sống cả đời không còn âu lo.
Điều này đã khiến mẹ Lý Mỹ không khỏi liếc mắt.
“Ha ha, cậu nói quá rồi, nếu nói về lợi hại thì phải là cậu Trần mới đúng, thế giới mới này là do cậu Trần đầu tư thiết kế.”
Đinh Hạo sùng bái nói.
“Cái gì? Cậu Trần? Tôi thấy trên mạng nói cậu Trần đó đã làm ăn thua lỗ rồi, dù gì tập đoàn thương mại Kim Lăng đó cũng giải thể rồi! Ôi mẹ ơi, anh ta định xây một khu giải trí mới ư?”
Đúng lúc này, Lý Mỹ không khỏi lên tiếng.
Sau khi ở bên Vương Lượng, cô cũng xem như hòa nhập một nửa vào giới nhà giàu, tất nhiên sẽ quan tâm đến mấy người giàu có ở Kim Lăng.
Đương nhiên vấn đề này cũng thu hút sự chú ý của Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Rõ ràng bọn họ cũng đọc được tin tức này.
Trên mạng suy đoán đủ mọi vấn đề.
“Mỹ, cậu Trần mà các con nói là ai thế? Cậu ta lợi hại lắm à?”
Mẹ Lý Mỹ cũng hứng thú hỏi.
“Mẹ, tất nhiên là lợi hại rồi, nhưng lúc nãy tôi đã nói, hình như giờ anh ta không ổn rồi, tập đoàn của anh ta đã giải thể rồi!”
Lý Mỹ đáp.
Nhưng Đinh Hạo lại bất đắc dĩ lắc đầu cười miễn cưỡng:
“Mọi người đừng tin những lời đoán già đoán non ở trên mạng, sao mọi người không nghĩ thử xem, cậu Trần là ai chứ, hơn nữa hạng mục lần này còn lớn hơn tập đoàn thương mại Kim Lăng lúc trước rất nhiều, vì cậu Trần đã mua hết ngọn núi này, mà quy hoạch xung quanh cũng ổn thỏa hết rồi. Chỉ riêng khoản đầu tư ban đầu, cậu Trần đã bỏ ra khoảng một trăm tám mươi nghìn tỷ, mà tương lai sẽ càng đầu tư nhiều tiền hơn nữa.”
Mọi người vừa nghe xong đều trợn tròn mắt.
“Ha ha, nên tối nay khi nhìn thấy một số người suy đoán về cậu Trần, chúng tôi đều lắc đầu gượng cười!”
Trần Lâm khoanh tay trước ngực đắc ý nói.
“Trời ơi, anh ta thật lợi hại!”
Lý Mỹ chợt vỡ lẽ.
Triệu Thư Kỳ cũng nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt khiếp sợ.
Cô nhìn đến mức làm Trần Lạc Thần chột dạ.
Cũng may, mình không đắc tội với Trần Lạc Thần nữa, nếu anh đúng là cậu Trần, vậy thì cô thật sự vẫn còn cơ hội.
Triệu Thư Kỳ thầm nghĩ.
“Vương Lượng, không ngờ cháu còn quen một Đinh Hạo lợi hại như thế, cháu giao thiệp rộng quá!”
Mẹ Lý Mỹ tươi cười nói.
“Được rồi, chúng ta tìm một chiếc xe du lịch ngắm cảnh đi, ở đây có bao nhiêu người? Để tôi tìm một chiếc xe lớn một chút.”
Đinh Hạo nói.
Nói xong anh ta nhìn về phía Dương Thanh định đếm số người.
“Chết tiệt, Trần Lạc Thần?”
Đinh Hạo sửng sốt, không ngờ Trần Lạc Thần cũng ở đây.
Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng sửng sốt nhìn Trần Lạc Thần, bọn họ thật sự không ngờ, lại chạm mặt anh ở đây.
Từ chuyện Đinh Hạo và Mã Phi đánh nhau lần trước, mọi người đều bị dẫn vào đồn, cuối cùng Trần Lạc Thần được người khác dẫn ra ngoài.
Quả thật đã vả vào mặt mọi người.
Rốt cuộc Trần Lạc Thần là ai?
Trong lòng Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều đang nghĩ.
Chẳng lẽ anh là một nhân vật tai to mặt lớn?
Điều này đã khiến Trần Lâm và Lý Thi Hàm cảm thấy rất khó chịu.
“Trần Lạc Thần, anh tới rồi à!”
Vì thế khi chào hỏi Trần Lạc Thần, hai cô đã khiêm tốn hơn rất nhiều.
“Hả? Đinh Hạo, các cậu quen anh ta à?”
Vương Lượng ngạc nhiên hỏi.
“Hừ, chúng tôi có quen biết hay không thì để sau hẵng nói, giờ chúng tôi cứ lên xe tham quan trước đã.”
Đinh Hạo hơi khó chịu nói.
Mới đầu là Dương Thanh lái xe.
Còn Vương Lượng thì ngồi bên cạnh nhìn.
“Ồ! Mặc dù Dương Thanh không có xe, nhưng lái mấy xe tham quan này rất ổn định!”
Mẹ Lý Mỹ vừa mỉa mai vừa khen ngợi nói.
“Cũng giống như tính cách của anh ấy, rất thận trọng!”
Có một cô gái thuận miệng khen một câu.
Vương Lượng nghe vậy thì rất khó chịu.
Như thể danh tiếng anh ta đã bị cướp đi mất.
“Mẹ kiếp, anh có biết đường không thế, phải rẽ trái! Bên trái mới có trò chơi hay, anh có bị ngốc không?”
Lúc này Vương Lượng chua ngoa chế giễu Dương Thanh.
Dương Thanh nhẫn nhịn không lên tiếng.
“Mẹ kiếp, anh lái mau lên được không, nếu không được thì để tôi lái, anh thật sự đang đi du lịch tham quan à?”
Vương Lượng lạnh lùng chế giễu.
Hôm nay Dương Thanh đã nhẫn nhịn chịu nhục cả ngày rồi, nên giờ hơi mất kiềm chế, nhất thời trở nên nóng nảy.
Anh thật sự giậm chân ga điện, xe nhất thời tăng tốc.
Câu kích thích như ma quỷ, chứ không phải là lời nói đùa.
Đúng lúc này, một bé gái đang cầm bóng bay nhảy nhót băng qua đường, đuổi theo chú chó nhỏ của mình.
“Á! Dương Thanh, cẩn thận!”
Từ Diệp căng thẳng thốt lên.
Giờ Dương Thanh muốn thắng lại cũng không kịp nữa rồi.
Anh hoàn toàn hoảng loạn, đánh tay lái qua một bên ngay.
Rầm! Rầm! Rầm!
Từng tiếng va chạm liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy xe tham quan đâm vào mấy chiếc ô tô đang đỗ bên đường.
Rồi đầu xe tham quan cũng nhanh chóng bị biến dạng.
Đến khi đâm vào một tảng đá, xe tham quan mới ngừng lại.
“Á!” Người đi đường đồng loạt hét lên.
Ở trên xe mấy cô gái cũng đang gào thét.
Thôi toang rồi!
Dương Thanh toát mồ hôi lạnh.
“Mọi người mau tới đây mà xem, mấy người này thật lợi hại, đâm một phát bảy chiếc Ferrari!”
Có người đi đường hóng chuyện hô lên.
Giờ mấy người Dương Thanh cũng sợ đến mức xuống xe ngay, đến khi nhìn thấy một hàng xe mà mình đâm lúc nãy, mọi người đều chết lặng.
Là Ferrari, tất cả đều là Ferrari!
Bình quân một chiếc là mấy tỷ, chắc chắn đây đều là dòng xe sang trọng được nhập khẩu vào nước.
Mà quan trọng hơn là, chiếc nào cũng bị hư hỏng nặng, có xe còn bị bể đèn.
“Ôi mẹ ơi, cậu thanh niên này điên rồi, bảy chiếc xe đó, với tình hình này xem ra cậu ta phải bồi thường đến chục tỷ!”
Ngày càng có nhiều người tới đây vây xem.
Đừng nói là mẹ Từ Diệp và Từ Diệp đã hoàn toàn chết lặng, mà ngay cả mẹ Lý Mỹ cũng sợ đến mức nuốt nước miếng.
Nếu so với chiếc xe mà Lý Việt tông người ta, thì giờ hoàn toàn không còn nhìn ra hình dạng chiếc xe nữa, thoáng chốc, Dương Thanh đã tông gấp bảy lần anh ta.
“Mong mọi người nhường đường một chút!”
– ——————