Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba, là con vô dụng, nhìn thấy mẹ bị bọn họ bắt nạt mà con không tài nào mở miệng được, là con kém cỏi.”

Tiểu Bối khóc ròng nói.

“Mẹ thích nhất vòng tay đó, vốn là muốn con lấy ra, hi vọng bà nội vui vẻ, để con có thể tiến thêm một bước, thế nhưng lại bị Dương Diệp làm rơi, mọi người ở đó đều nhìn thấy anh ta cố ý làm rơi.”

“Nhưng mà ba, bà nội lại nói mẹ quá kích động, không phải chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao, trong mắt bà nội, chẳng có gì đáng giá bằng Dương Diệp ư?”

Hôm nay, Dương Tiểu Bối thật vô cùng uất ức.

Trước kia, bọn họ châm chọc mình, châm chọc mẹ.

Mình cũng đều chịu đựng.

Nhưng mà lần này, ngay cả công bằng tối thiểu nhất mình cũng không có.

Dương Tiểu Bối không thể nhịn được nữa, tủi thân chạy về.

“Ba biết không, Quách Như kia hận ba, còn hận cả con và mẹ. Bà ta hận không thể khiến con và mẹ cút ra khỏi nhà họ Dương mới vừa lòng, được, con cũng không thèm đi nhà họ Dương nữa.”

Dứt lời, Dương Tiểu Bối liền nằm lỳ ở trên giường khóc.

Trần Lạc Thần đứng sau lưng Tiểu Bối, vỗ vỗ vai cô.

Đúng vậy, dù bình thường Tiểu Bối hiền lành lương thiện, nhưng cô cũng có tự tôn, không ai có thể chịu đựng người ta cố ý chế nhạo hết lần này đến lần khác, không hề có chút công bằng nào.

E là ngoài Tiểu Bối không ai hiểu rõ mùi vị này hơn mình.

Nói ra thì, nếu như năm đó không phải nhà Tiểu Bối giúp mẹ mình thì cũng sẽ không khổ như thế này.

Nếu mẹ đã giao chuyện này cho mình.

Mình nhất định sẽ trả lại công bằng cho cho Tiểu Bối, cho chú Năm.

“Anh họ, em xin lỗi, em khiến anh phải lo lắng rồi, anh còn chưa tham gia xong lễ mừng thọ của bà nội.”

Sau khi khóc một lúc, Tiểu Bối lau mắt, nhìn Trần Lạc Thần nói.

“Không sao, Tiểu Bối, em cũng đừng quá bi quan, sau này từ từ sẽ ổn, nhất định thế.”

Trần Lạc Thần kéo tay Tiểu Bối.

“Ừm ừm!”

Tiểu Bối gật đầu.

Lúc này, điện thoại Tiểu Bối bỗng vang lên.

Vừa nhìn, là quản gia Sinh gọi tới.

“Gia tộc tổ chức hội nghị khẩn cấp, mọi người đều phải tới.”

Sau đó, Sinh lập tức cúp điện thoại.

“Em mau đi rửa mặt đi!”

Trần Lạc Thần nói.

“Em không đi, em cũng không muốn vào cái nhà đó nữa, rốt cuộc em cũng đã biết, tại sao năm đó, cô ưu tú như thế mà vẫn không muốn ở ngôi nhà không có chút tình người nào này, anh họ, thật đôi khi sẽ tra tấn người ta đến phát điên!”

Tiểu Bối nổi giận nói.

“Không đi sao được, em hãy nghĩ cho mợ một chút, tránh lại để bác cả nói mợ thế này thế kia, ít nhất bây giờ phải đi.”

Trần Lạc Thần mỉm cười nói.

Tiểu Bối nghĩ một chút, lần này khẽ gật đầu.

Sau đó lập tức nghe Trần Lạc Thần đi.

Hội nghị mãi hai giờ chiều mới kết thúc.

Lần này, Trần Lạc Thần không đi cùng Tiểu Bối mà ở nhà tập hoạt động cổ tay cho chú Năm một chút.

Tiểu Bối cùng trở về với mợ Năm.

Nhưng vừa về đến, chỉ nghe thấy mợ Năm hùng hùng hổ hổ.

“Quách Như, tôi sẽ không để yên cho bà, bà dám bắt nạt người như vậy, tôi sẽ không để yên cho bà.”

Quách Thái Phượng mắng.

“Mợ Năm, có chuyện gì thế?”

Trần Lạc Thần đi tới hỏi.

Quách Thái Phượng cũng không trả lời, hốc mắt ẩm ướt đỏ bừng đi thẳng vào nhà.

Rõ ràng tâm trạng Tiểu Bối cũng hết sức không tốt.

Nhưng vẫn nói:

“Anh họ, nhà họ Dương hiện đã xảy ra chuyện, loạn như cái nồi lẩu rồi.”

“Xảy ra chuyện rồi?”

Tiểu Bối lập tức kể lại mọi chuyện.

Lần này, nhà họ Dương đã đứng trước nguy cơ rồi, không ngờ nhà họ Long đó lại dám trắng trợn trở mặt, thọc cho nhà họ Dương một đao.

Dự án mở rộng lớn nhất còn sót lại của mảng kinh doanh chính của nhà họ Dương đã bị nhà họ Long nẫng mất.

Dù hiện tài lực của nhà họ Dương có vẻ hết sức hùng hậu.

Nhưng một khi gia tộc kinh doanh càng mở rộng thì nhu cầu tiền bạc càng lớn.

Đặc biệt đây là lĩnh vực kinh doanh chính của gia tộc, có thể xem như là mạch máu của nhà họ Dương.

Công trình lớn như thế bị mất đi.

Đương nhiên thịt sẽ đau.

Mà dù bị bà nội mắng Quách Như vẫn không quên hãm hại người khác.

Ép Dương Tiểu Bối đi đàm phán dự án mới.

Bà nội cũng nổi nóng, đã nói câu muốn người ăn không ngồi rồi xéo đi.

Trực tiếp nhằm vào Tiểu Bối và mợ Năm.

Nên mới khiến mẹ con hai người tức gần chết.

“Ha ha, chỉ chuyện đó thôi sao, rất dễ mà.”

Sau khi nghe xong, Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ nói.

“Anh họ, lúc này rồi, gia tộc cũng đang loạn, anh đừng nói giỡn với Tiểu Bối nữa. Hừ, mẹ và em đều rất tức giận, rõ ràng là bác cả khiến cho cục diện rối rắm, sao lại đổ tội cho chúng em chứ.”

Tiểu Bối hơi oán giận nói.

“Anh họ sao có thể giỡn với em chứ, thật ra bà ngoại không hề lo về dự án này, dù sao nhà họ Dương vẫn chưa thiếu số tiền này, mà là lo nhà họ Dương không có dự án mới, lĩnh vực kinh doanh chính của nhà họ Dương là mở rộng công trình, có dự án thì có nghĩa là không ngừng liên tục quảng cáo phát triển, tuần hoàn tốt, không có dự án thì sẽ càng ngày càng hỏng, tuần hoàn ác tính, bà ngoại vì thế mới nổi nóng.”

Trần Lạc Thần nói.

“Anh nói đúng anh họ, nhưng mà dù em ở phòng dự án, nhưng em căn bản không thể một mình làm được dự án như vậy, đây đều do Quách Như phụ trách, em hiểu, bà ta đang muốn mượn cơ hội diệt trừ phe đối lập trong gia tộc, đuổi mẹ và em đi.”

“Vậy anh sẽ giúp em đàm phán mấy dự án lớn cho bà ta sáng mắt ra.”

Trần Lạc Thần mỉm cười nói.

“Anh họ, anh lại đùa em rồi.”

“Anh không hề đùa, là thật!”

Trần Lạc Thần lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra.

Sau khi nói mấy câu.

Lại nói với Tiểu Bối: “Được rồi, buổi chiều em đi trụ sở chính tập đoàn Tín Phong một chuyến, ở đó sẽ có người đón tiếp và bàn dự án với em?”

“Anh họ, anh quen người của tập đoàn Tín Phong sao?”

Thật ra Tiểu Bối vẫn luôn cảm thấy anh họ rất thần bí.

“Ừm, có quen biết, một bạn học của anh ở đó.”

Trần Lạc Thần trả lời qua loa.

Dù sao giờ vẫn chưa tới lúc tiết lộ hoàn toàn, anh cũng không có gì cần bí mật với Tiểu Bối, nhưng không phải có một số chuyện giải thích cũng khá phiền phức sao.

“Em yên tâm, anh họ đã lừa em khi nào chưa, sau khi đến nơi, em hãy tìm một người tên Triệu Khang là được, cậu ta phụ trách dự án.”

Trần Lạc Thần rất nghiêm túc nói.

Tiểu Bối cũng thấy anh họ không hề giống như đang lừa gạt mình, nên khẽ gật đầu.

Thật ra, hiện tại Trần Lạc Thần đã nắm trong tay tất cả công ty gia tộc của nước H, nên có gì có thể làm khó được anh chứ.

Tiểu Bối cũng không hề chậm trễ.

Sau khi sửa sang một chút thì cô vẫn thật đi tập đoàn Tín Phong, vì cô tin anh họ sẽ không đùa cô lớn như thế.

Tập đoàn Tín Phong là tập đoàn vô cùng lớn ở Thủ đô, tuy không phải công ty gia tộc, nhưng lại được coi là thần tài của rất nhiều công ty gia tộc.

Có thể biết thực lực hùng hậu như thế nào.

“Thưa cô, hôm nay hơi nhiều khách, mời cô đến khu khách quý chờ đợi!”

Khi Dương Tiểu Bối đến nơi, một nhân viên phục vụ cung kính dẫn cô tới khu khách quý đợi.

Mà vừa đi vào, Dương Tiểu Bối ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy mấy người quen cũng ở đó.

Mấy người quen này cũng đồng thời nhìn thấy Dương Tiểu Bối.

“Xì xì, đây không phải Tiểu Bối sao? Sao lại tới nơi này?”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK