Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đoàn Đoàn, Mặc Mặc, các con còn ở lại chỗ này, bà con chuẩn bị lên núi, tới giúp đỡ đi!”

Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên đi tới.

Lúc đó, là người phụ nữ nói.

“Vâng mẹ, chúng con đi qua đó!”

Hai cô gái Đoàn Đoàn, Mặc Mặc nói.

“Chú họ, thím họ!”

Mà Mã Tiểu Vũ vừa nhìn thấy hai người, lúc này cung kính chào hỏi.

“Hừ, cô cũng ở đây sao!”

Người phụ nữ khoanh tay, một mặt ghét bỏ nói.

Mã Tiểu Vũ gật gật đầu: “Thím, ba nội đây là muốn lên núi tìm đại sư Tả xem bệnh sao? Bệnh của bà, không có gì đáng ngại chứ ạ?”

“Aiya, cô làm gì vậy?”

Mà thím nghe xong lời này, lại giống như giật nảy mình.

“Có đáng ngại hay không để qua một bên, tôi nói cho Mã Tiểu Vũ cô biết, phí xem bệnh của đại sư Tả này, chỉ chữa bệnh cho một người, cô cũng đừng đánh cái chủ ý này!”

Nói trắng ra là chính là sợ Mã Tiểu Vũ thuận tiện đưa cả mẹ của cô đi.

Mà Mã Tiểu Vũ, thật sự không có ý tứ này.

“Còn có, nếu là thực sự không thể trị được, vậy thì dứt khoát dẫn mẹ cô trở về đi, phí ăn ở khách sạn, cùng lắm thì chúng tôi cho cô!”

Người phụ nữ khoanh tay nói.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Tiểu Vũ, cháu vẫn là đi chăm sóc mẹ cháu đi!”

Lúc này chú họ thản nhiên nói.

Sau đó, quay người mang theo người thân rời đi.

“Vị này, xin chào, nơi này chính là Mông Sơn, chỗ ở đại sư Tả đi?”

Mà đúng lúc này.

Có một người trung niên lịch sự sang trọng bước xuống từ trên một chiếc xe dài phiên bản sang trọng.

Nhìn về phía Lưu Gia Lạc, hỏi.

Mà Lưu Gia Lạc, là một tổng giám đốc của một xưởng sản xuất đồ gia dụng ở Tây Nam.

Đương nhiên đã từng chứng kiến vài cảnh tượng hoành tráng.

Xem ra, người đàn ông trung niên này là người bất phàm.

Lập tức cung kính nói: “Chính là nơi này!”

“Được, cảm ơn!”

Người trung niên kia khẽ gật đầu.

“Bác Đạt, sao vậy? Là nơi này đi? Tại sao lại không có chỗ đậu xe?”

Lúc này, lại có một nam một nữ trẻ tuổi đi xuống từ trên xe.

Thanh niên mặc một bộ Tây trang, giờ phút này đi tới, thản nhiên hỏi.

Mà cũng chính là nam sinh đẹp trai này, để một đám nữ sinh nhìn thấy, cũng cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập.

Bởi vì nam sinh này, thật sự là quá đẹp trai rồi.

Mà nữ sinh kia, dáng người cao gầy, hai đầu lông mày lộ ra một phần khí khái hào hùng.

Cho dù xinh đẹp kinh người, nhưng trên mặt nhàn nhạt lạnh lùng, dường như khiến không khí cũng lạnh hơn mấy phần.

“Đúng vậy, địa điểm chính là chỗ này!”

Bác Đạt gật gật đầu.

Mà Lưu Gia Lạc nhìn xem thanh niên kia, cũng gật gật đầu cười một tiếng.

Cũng liếc mắt ra hiệu với Đoàn Đoàn cùng Mặc Mặc ở sau lưng, đáng tiếc, thanh niên cũng không nhìn một chút.

“Chiếc xe ba bánh của ai vậy, cho đẩy đi một bên, chúng ta đỗ xe ở đây!”

Thanh niên nới lỏng cà vạt, nhìn một chút xung quanh, chỉ vào xe điện ba bánh của Trần Lạc Thần nói.

Mà bảo vệ ở cửa khách sạn nhìn, cũng bận bịu đi đến, kéo chiếc xe về một bên.

Cuối cùng xe ba bánh đâm vào một tảng đá, mới ngừng lại được.

Mà một màn này, khiến mấy người Đoàn Đoàn Mặc Mặc không khỏi cười nhạo một tiếng.

“Các người!”

Mã Tiểu Vũ thì gấp gáp, như vậy có ý tứ gì.

Mà Trần Lạc Thần lôi kéo cánh tay Tiểu Vũ, lắc đầu đối với cô.

“Bác Đạt, trước tiên chúng ta đỡ ông nội lên đi!”

Lúc này, cô gái lạnh lùng mở miệng.

Liền thấy hai người tới bên cạnh xe, đỡ một ông lão có sắc mặt vàng như nến đi lên núi.

“Đi, chúng ta cũng đi qua!”

Lưu Gia Lạc nói.

“Thật xin lỗi Lạc Thần, để anh cùng mất mặt với tôi!”

Mã Tiểu Vũ xấu hổ giận dữ nói.

“Nói cái gì đó, đi thôi, chúng ta lên đón mẹ của cô xuống!”

Trần Lạc Thần nói.

“Hả?”

“Hả cái gì?”

“Để Tả Trung Đào xem bệnh cho mẹ cô!”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Anh cũng không mang chút dược liệu nào cả, lại nói, hoàn cảnh xem bệnh ở khách sạn cũng không được, chẳng bằng đến chỗ Tả Trung Đào sắp xếp thuận tiện hơn.

Nếu không Trần Lạc Thần tự mình khám bệnh.

“Anh nói là, tìm Đại sư Tả? Thế nhưng Lạc Thần, không phải anh vừa mới nói với tôi, anh đã không phải là cậu chủ Trần nữa rồi sao?”

Mã Tiểu Vũ không có ý tứ gì khác, chỉ là hiếu kỳ.

Không nghĩ tới Trần Lạc Thần thật sự có quan hệ bên này.

“Ha ha, sao vậy, không phải là phú nhị đại cậu chủ Trần, thì tôi không có một chút quan hệ nào sao?”

Trần Lạc Thần Tiếu cười nói: “Đi, đi thôi!”

Chờ đến khi Trần Lạc Thần và Mã Tiểu Vũ đỡ lấy mẹ của Tiểu Vũ đi lên trên núi.

Trên núi đã đông nghìn nghịt người.

Dù sao vị Đại sư Tả này có tiếng tăm rất lớn, nghe nói, một gia tộc lớn nào đó đã từng muốn mời Đại sư Tả đi, cho giá trên trời, nhưng Đại sư Tả trực tiếp từ chối.

“Haiz, còn phải xếp hàng bao lâu? Tôi đã bỏ ra một trăm năm mươi triệu để xếp hàng!”

Một doanh nhân giàu có sốt ruột nói.

“Đừng có gấp, tới đây xem bệnh, chỉ riêng phí đăng ký cũng phải ba mươi triệu trở lên, chậm rãi chờ đi!”

Có người nói.

Đây là một tòa nhà xây dựng ở trên núi, giống với y quán ở cổ đại.

Phong cách xây dựng giống với thời Đường cổ đại.

Nhân viên công tác bên trong, càng mặc đường trang thời dân quốc,

Lộ ra một cỗ khí thế bất phàm.

“Cha, bỏ ra một trăm triệu, chúng ta xếp ở vị trí thứ bốn mươi lăm!”

Đúng lúc này, Lưu Mặc cầm đơn đăng ký đi tới.

“Một trăm triệu thì một trăm triệu đi, haiz!”

Lưu Gia Lạc cười khổ nói.

Một trăm triệu, chỉ là lấy số đăng ký, đợi chút nữa chẩn bệnh xong, còn phải đóng phí chuẩn đoán bệnh cao hơn.

“Sao vậy? Cần dùng tiền xếp hàng sao? Làm sao còn có đẳng cấp ba mươi triệu, một trăm triệu?”

Đúng lúc này, cô gái lạnh lùng trước đó đi cùng với Lưu Gia Lạc lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, cái này giống như đấu giá, ai ra phí đăng ký cao hơn, người đó liền có thể được chuẩn bệnh trước!”

“Ồ, vậy cao nhất chính là bao nhiêu?”

Cô gái lạnh lùng hỏi.

“He he, mỹ nữ, cô nhìn xem ba người xếp hàng phía trước đi, đằng sau chính là phí đăng ký của bọn họ đi, hiện tại tôi giúp cô xem phí cao nhất, mẹ kiếp, thế mà đến bốn tỷ năm trăm triệu!”

Một anh họ của Mã Tiểu Vũ xum xoe nói.

“Cảm ơn, Thanh Thư, cầm mười lăm tỷ đi đăng ký!

Mỹ nữ nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên đẹp trai nói.

“Mười lăm tỷ?”

Đây chỉ là một câu nói thản nhiên, lại khiến toàn bộ hiện trường nổ tung.

Hơi yên tĩnh lại, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía cô gái.

Mà thanh niên tên là Thanh Thư, trực tiếp cầm mười lăm tỷ, một mình đi qua.

Tự nhiên như vậy cũng đã thành người đứng đầu.

“Thật có tiền!”

Đám người kinh hô.

Mà sau khi kinh hô, ánh mắt của Lưu Mặc cũng nhìn về bốn phía.

Bỗng nhiên.

“Mẹ, mẹ mau nhìn, bọn họ thật đúng là đi theo chúng ta lên đây!”

Lưu Mặc chỉ về phía ba người Trần Lạc Thần, kinh ngạc nói.

“Trời ạ, Mã Tiểu Vũ, nó không xong đúng không, biết đây là địa phương nào không, thế mà thật sự đi theo chúng ta đi lên đây!”

Thím họ trực tiếp gấp gáp.

Sao lại cảm thấy một nhà Mã Tiểu Vũ này, giống như là cao da chó, dính ở trên người mình?

Ngay ở thời điểm thím chuẩn bị muốn nói mấy lời mỉa mai nặng hơn về phía Mã Tiểu Vũ.

Một nhân viên công tác đi ra: “Các vị, thật xin lỗi, hôm nay gia sư chỉ có thể chẩn bệnh cho hai vị bệnh nhân, sau đó phải đóng cửa khám bệnh, ngoại trừ trước hai vị, các vị mời về đi, đợi ngày mai lại đến!”

“Cái gì cái gì? Ngày mai lại đến?”

Mà Lưu Gia Lạc sững sờ.

Tất cả những người còn lại đều sững sờ.

“Không được, chúng ta không đi!”

Các phú thương* nhao nhao nói: “Chúng tôi sẽ chờ ở đây đợi Đại sư Tả mở cửa xem bệnh!”

Phú thương: người buôn bán làm ăn giàu có.

“Vẫn là mời các vị thông cảm, cũng không phải là đuổi các vị đi, chủ yếu là quá nhiều người, có chút quá ồn, ở hậu viện đều là bệnh nhân cần tĩnh dưỡng!”

“Vậy chúng tôi không ồn ào nữa, lại nói, chúng tôi đã thanh toán nhiều phí đăng ký như vậy!”

Các phú thương nhao nhao vây quanh, uất ức nói,

Nhân viên công tác không khỏi có chút khó khăn.

“Đúng vậy, chúng tôi đều là giao trả tiền xếp hàng, nói thế nào, cũng là khách VIP, như vậy đi, cậu đưa những người chưa nộp phí đăng ký ra ngoài đi! Chúng tôi phối hợp với công việc của các cậu, nói vậy đi!”

Lúc này, thím của Mã Tiểu Vũ nói.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK