“Trần Lạc Thần, xin lỗi, tôi làm anh bị mất mặt theo rồi, tôi không nên đến, không nên đến mấy chỗ thế này!”
Tô Tường Vi khóc nức nở.
Đúng vậy, hôm nay ăn sinh nhật, lại còn bị người khác châm chọc trước mặt người bạn duy nhất là Trần Lạc Thần, lòng tự tôn của Tô Tường Vi chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Không có người nào có thể hiểu tâm trạng hiện tại của Tô Tường Vi hơn Trần Lạc Thần cả.
Lúc trước khi anh chưa giàu có, mỗi khi lòng tự tôn bị giẫm đạp, tim đều đau như bị kim đâm.
Lúc nãy Trần Lạc Thần nghe các cô gái kia châm chọc, cũng muốn cãi lại.
Nhưng lần này anh cãi lại, sau này Tô Tường Vi phải học tập và sinh hoạt cùng các cô gái kia thì phải làm sao đây?
Quan trọng nhất là tạm thời Trần Lạc Thần cũng không biết ý đồ và thân phận của bọn họ.
Chờ sau khi xác nhận xong, mấy người đó đã đi mất.
Trần Lạc Thần cũng không thể đuổi theo đánh bọn họ được đúng không?
“Không sao, khoảng thời gian này sẽ trôi qua nhanh thôi, bây giờ chuyện cô cần làm là ở trường có thể học thêm chút nào thì học chút đó.
Trần Lạc Thần an ủi.
Trong lòng cũng đã quyết định, xem có thể nhờ Bạch Tiểu Phi giúp đỡ chăm sóc một chút hay không.
Tô Tường Vi gật đầu thật mạnh.
“Cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy ít đồ, sẽ về nhanh thôi!”
Lúc này Trần Lạc Thần cười nói.
Nói xong lập tức xoay người đi mất.
Anh đi lấy bánh kem.
Lúc nãy Trần Lạc Thần tìm một tiệm bánh ngọt ở gần trường đại học Giang Nam ở trên mạng, đã sớm đặt cho Tô Tường Vi một cái bánh kem.
Mà khi Trần Lạc Thần ra đến nơi, cũng nhìn thấy khoảng hai mươi cô cậu thanh niên đang nịnh bợ một cô gái đeo kinh râm đi vào tiệm.
Nhóm người này ăn mặt cực kỳ thời thượng.
Trần Lạc Thần cũng không để ý, lúc nãy nghe cái cô gái Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị gì đó, chắc là đến mừng sinh nhật.
Kệ bà nói.
Trần Lạc Thần đi đến tiệm bánh ngọt ở gần quán Surati.
Đợi khoảng mười lăm phút mới lấy được bánh kem, đang chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần lập tức nhìn thấy ở quán ăn Surati đang có không ít học sinh đang tụ tập.
Đang vây quanh cửa tiệm, còn cầm điện thoại chụp hình.
Hình như giống như có chuyện gì xảy ra.
“Ôi đệt, hình như cô gái kia xích mích với chị Liêu, thật là, xích mích với người nào không được, lại cứ thích đi xích mích với chị Liêu nhỉ?”
“Cũng may hôm nay là sinh nhật của chị Liêu nên mới nhẹ nhàng một chút, nếu không cô gái kia tiêu đời rồi!”
“Nhưng mà sao lại gây xích mích thế?”
“Hình như là đã có thù từ trước rồi, bây giờ đụng trúng thôi, haizz, cô gái kia cũng rất xinh, hôm nay chắc thê thảm rồi!”
Đám người ồn ào nói.
Trần Lạc Thần cũng không nghĩ nhiều, nhưng vừa chen chân vào xem thử, cơ thể Trần Lạc Thần đột nhiên chấn động.
Lập tức nhìn thấy lúc này Tô Tường Vi đang bị mấy cô gái nắm đầu đè dưới dất.
Một cô gái đang ngồi vắt chéo chân hệt như chị đại.
Mặt Tô Tường Vi đỏ lên, rõ ràng là bị người khác đánh.
“Thả cô ấy ra!”
Trần Lạc Thần lập tức rống lên.
Đột nhiên chạy đến đẩy mấy cô gái đang đè Tô Tường Vi ra.
“Hừ hừ, mẹ nó, đúng là các người, đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, tìm được lại chẳng tốn chút sức nào!”
Mà cô gái kia, lúc này đã đứng dậy lạnh lùng nói.
Đến tận khi cô gái này nói chuyện, Trần Lạc Thần mới nhận ra cô ta.
Đây chẳng phải là cô gái tối hôm qua chửi tay đôi với Trần Lạc Thần vì chen ngang hàng đăng ký trong bệnh viện sao.
Cô gái này hình như có quen biết với đám Từ Đại Nguyên.
Còn việc vì sao lúc nãy không nhận ra được, là vì phong cách trang điểm tối hôm qua và hôm nay không giống nhau.
“Là cô, sao cô lại đánh người hả?”
Trần Lạc Thần tức giận nói.
“Vì sao đánh cô ta hả? Ha ha, tôi nói cho anh biết, may mà tối hôm qua anh chạy lẹ, nếu không anh đã nằm viện cmnr! Tôi đang rầu không biết làm gì để hả giận đây, không ngờ hai người lại tự dâng tới cửa chờ tôi!”
Cô gái này cười.
“Chị Liêu, người cãi nhau với chị tối hôm qua là thằng ranh này à?”
“Đệt, một thằng nghèo kiết xác vô dụng mà thôi, còn tưởng là người nào ghê gớm lắm, tôi còn nói sao không thể điều tra ra bọn họ, đúng là chán sống rồi, lại còn dám đắc tội với chị Liêu Hồng của chúng tôi!”
Mấy tên thanh niên nịnh nọt nói với Liêu Hồng.
“Chị Liêu Hồng, tôi quen bọn họ, cô gái này học lớp tập huấn cùng chúng tôi, cô ta tên là Tô Tường Vi, còn cái tên kia hình như là bạn trai của cô ta!”
Lúc này Vương Linh cũng coi như đã hiểu rõ, vì sao lúc nãy đang vui vẻ chào đón chị Liêu Hồng, chị Liêu Hồng đột nhiên giơ tay chỉ vào Tô Tường Vi, bảo bắt cô ta lại.
Sau đó lại vả vào miệng cô.
Thì ra cái con nhỏ Tô Tường Vi không có mắt dám đắc tội với chị Liêu Hồng.
Không hiểu sao lúc này trong lòng Vương Linh cảm thấy cực kỳ hưng phấn, vội vàng giới thiệu.
Chị Liêu Hồng có lai lịch cực kỳ trâu bò ở đại học Giang Nam, phía sau có tập đoàn Hải Sơn chống lưng.
Là một trong mấy chị đại của trường.
Bình thường vô cùng kiêu ngạo, ai mà dám chọc chứ?
Mà đây cũng là nguyên nhân là Liêu Hồng tức giận, tối hôm qua cô đang định thể hiện trước mấy cấp dưới của chú cô một chút, cho nên mới đột nhiên chạy đi xếp hàng, muốn sắp xếp cho mấy tên cấp dưới của chú Từ Đại Nguyên phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất.
Kết quả lại đụng trúng một tên ngu ngốc không có mắt, lại còn bảo cô đừng có chen ngang.
Đệt! Nói coi cái thứ người này có phải nên chết hết không?
Liêu Hồng cô có thân phận thế nào chứ, nếu không phải muốn thể hiện tốt, cô còn cần đi xếp hàng à?
Ha ha!
Tóm lại chuyện này làm Liêu Hồng cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc đó không thể nào nổi giạn, chờ đến sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong xuống dưới, Liêu Hồng gọi mấy xe đầy người đến, kết quả lại không tìm được Trần Lạc Thần.
Cho nên mới nói bây giờ rất trùng hợp.
“Lên, bắt tên này lại cho tôi, ha ha, tôi cảm thấy đây chính là món quà lớn nhất ông trời tặng cho tôi, tôi phải trút hết cơn giận mới được!”
Liêu Hồng hưng phấn hô to.
Lập tức có không ít thanh niên đè Trần Lạc Thần lại.
Trần Lạc Thần cũng không ngờ rằng cô gái này lại học ở đại học Giang Nam.
“Liêu Hồng, là tôi cãi nhau với cô, không liên quan đến cô ấy, thả cô ấy ra!”
Trần Lạc Thần bị người ta đè chặt lại, trong lòng nói thầm lần này anh khó tránh khỏi một trận no đòn ồi.
Nhưng Tô Tường Vi thì sao?
Chuyện này thật sự không liên quan gì đến Tô Tường Vi cả.
“Ha ha, yêu thương nhau ghê nhỉ, nhưng anh càng muốn tôi thả thì tôi càng không thả đó, tôi phải cho các anh biết hậu quả khi đắc tội với Liêu Hồng tôi, chọn cô đi! Cô tát bọn họ hai cái cho tôi, cái cậu kia, livestream lên mạng cho tôi, tôi muốn cho mọi người đều biết được đây chính là hậu quả!”
Liêu Hồng chỉ thẳng vào Vương Linh, cười to.
Mà Vương Linh được chọn lại mặt mày kiêu ngạo.
Cô vào đại học trừ kiếm mỏ để đào ra, còn không phải là vì muốn mở rộng mối quan hệ, làm quen với nhiều người cao giàu đẹp hơn sao.
Bây giờ lập tức có thể đến gần chị Liêu Hồng đến vậy sao? . truyen bac chien
Cô lập tức cười lạnh đi đến trước mặt Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi.
“Hai người cũng nghe được rồi đó, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách hai người không có mắt dám đắc tội với chị Liêu Hồng, hừ hừ!”
“Bốp bốp!”
Nói xong, tát mạnh lên mặt Tô Tường Vi và Trần Lạc Thần.
Có không ít học sinh đang dùng điện thoại livestream cảnh này.
Đương nhiên đầu tiên cũng đã livestream lên mạng rồi.
“Má ơi, Y Y cậu mau lại đây xem nè, cái cô Liêu Hồng kia đang dạy dỗ người nào đó ở nhà ăn Surati nè, ai xui xẻo như thế, lại chọc trúng cô ta, ha ha!”
Trong một phòng ký túc xá nữ nào đó, có một cô gái nhìn thấy livestream rồi hơi hưng phấn nói.
“Đúng đó, còn có người chuyên đứng ra tát tai nữa, cái cô Liêu Hồng này ra vẻ thật, Y Y, nếu không chúng ta cũng đi qua đó hóng chuyện đi?”
Cô gái khuyên.
“Không đi!”
Lâm Y Y nói, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung đang livestream, sau đó tẻ nhạt nhàm chán thu mắt về, nằm trên giường chơi điện thoại.
Khoảng mười giây sau.
“Má ơi!!!”
– ——————